Mục lục
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Thụ dù sao cũng là người từng trải, cũng xem như là một đạo diễn giỏi, sau khi biết Minh Trạc cứ mỗi cuối tuần đều đến thăm Văn Đàn, ông đã dời những cảnh quay có yếu tố hở hang sang các ngày trong tuần.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là sợ Minh Trạc có mặt ở phim trường, Văn Đàn diễn sẽ không được thoải mái.

Thời tiết dần ấm lên, đầu hè cũng lặng lẽ đến.

Cuối tháng Tư, bộ phim đóng máy sớm hơn dự kiến.

Tiệc đóng máy diễn ra vào tối thứ Năm, ngày hôm sau Văn Đàn phải về Giang Thành chụp một bộ tạp chí, nhưng quá trình quay chụp diễn ra vô cùng thuận lợi, chưa đến năm giờ đã kết thúc.

Văn Đàn thấy vẫn còn sớm, nên nhắn tin cho Lâm Sơ Dao nhờ cô ấy giữ chỗ môn tự chọn Địa chất.

Lâm Sơ Dao không phụ lòng bạn thân, giữ cho cô một vị trí ở góc cuối dãy bàn cuối cùng trong lớp.

Văn Đàn đợi đến hai phút trước khi vào học, người cũng đã đến gần hết, mới khom lưng lén lút đi vào.

Lâm Sơ Dao nhỏ giọng: “Bây giờ cậu nổi tiếng như vậy, không sợ bị nhận ra sao?”

Sau khi Văn Đàn từ Paris về, độ hot tăng vọt lên gấp mấy lần. Bây giờ dù là đóng phim hay làm việc gì khác, cũng có fan cứng cầm máy to máy nhỏ bám theo chụp hình.

Văn Đàn đặt đồ của mình xuống, đeo khẩu trang và đội mũ kín mít: “Không đâu, lần trước là vì tớ giúp cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, tớ lại không biết có bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về phía mình nên mới bị nhận ra.”

Hôm nay cô trốn ở góc này, sẽ không ai nhìn cô đâu.

Lâm Sơ Dao ghé sát vào cô: “Ê, cậu nói xem tớ có phải là bà mối cho cậu và anh họ tớ không nhỉ? Nếu không nhờ tớ, hai người cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau.”

Khóe môi Văn Đàn khẽ cong lên: “Phải.”

“Vậy lúc hai người kết hôn, nhất định phải lì xì cho tớ một phong bì thật to nha.”

Văn Đàn lấy điện thoại ra: “Tiền chia từ mấy bộ phim trước của tớ đã về tài khoản rồi, bây giờ tớ chuyển luôn cho cậu.”

Lâm Sơ Dao giữ tay cô lại: “Tớ đùa đấy, lì xì thì phải là anh họ tớ chứ sao lại để cậu lì xì được. Hơn nữa, lúc biết hai người ở bên nhau, anh họ tớ cũng đã lì xì cho tớ mấy bao thật to rồi, hì hì.”

Lâm Sơ Dao thuộc tuýp người siêu nhạy cảm, nói xong chợt phản ứng lại ngay: “Có phải cậu không muốn kết hôn với anh họ tớ?”

Văn Đàn nhỏ giọng: “Còn quá sớm, tớ chưa nghĩ đến chuyện này, đợi khi nào công khai rồi tính.”

Lâm Sơ Dao lắc lắc ngón tay với cô: “Cậu sai thứ tự rồi, ai quy định nhất định phải công khai thì mới được kết hôn chứ? Cậu có thể kết hôn bí mật trước, đến lúc đó trực tiếp thông báo kết hôn, hoặc trực tiếp thông báo có bầu.”

Văn Đàn: “…”

Cô im lặng một lát rồi nói: “Tớ sẽ hơi sợ.”

“Sợ bà và cậu tớ không đồng ý sao?”

“Không phải, chỉ là cảm thấy… chuyện này tạm thời vẫn chưa nằm trong kế hoạch cuộc đời tớ.”

Hơn nữa, vì bị bố mẹ ảnh hưởng, cô chưa bao giờ có sự kỳ vọng đối với chuyện hôn nhân, mà còn bắt đầu sợ hãi và bài xích từ tận đáy lòng.

Lâm Sơ Dao biết, sự nghiệp của Văn Đàn chỉ vừa mới bắt đầu, đây chính là thời điểm cô nỗ lực phấn đấu.

Cô nàng chống cằm lên cánh tay: “Không sao đâu, dù là sớm vài năm hay muộn vài năm, tớ cũng nhất định sẽ gọi cậu là ‘chị dâu’.”

Thoáng chốc, tiếng chuông vào học đã vang lên.

Bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt, lạnh lùng mà thẳng tắp.

Hôm nay anh giảng về môn Cổ sinh vật học, Lâm Sơ Dao nghe chưa được bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ.

May mà phòng học đủ lớn, họ lại ngồi ở dãy cuối cùng, lén ngủ gật một chút chắc sẽ không bị phát hiện.

Văn Đàn thì không buồn ngủ, dù cô tập trung tinh thần nhìn không chớp mắt, nhưng vẫn không lọt tai một chữ nào.

Vào ngày này một năm trước cô đến giúp Lâm Sơ Dao điểm danh cũng như thế này, trong đầu cô toàn nghĩ đến việc nên làm thế nào để lột quần áo anh ra…

Văn Đàn của lúc đó cũng không ngờ rằng, cô thật sự có thể làm được.

Và còn làm rất thành công.

Một tiếng rưỡi trôi qua trong giấc ngủ gật của Lâm Sơ Dao.

Minh Trạc tắt máy chiếu, một tay chống lên bục giảng, tay áo sơ mi xắn lên để lộ phần cánh tay rắn rỏi, đường nét mạnh mẽ đầy hoang dã. Chiếc kính gọng vàng trên sống mũi lại khiến anh toát lên vẻ lạnh lùng, nho nhã.

Anh nói: “Còn năm phút nữa là hết giờ, bây giờ các em có thể đặt câu hỏi.”

Phòng học vốn còn yên tĩnh, trong nháy mắt đã có vô số người giơ tay.

Sau khi trả lời một câu hỏi chuyên môn, cuối cùng Minh Trạc chỉ một bạn nữ.

Bạn nữ kia đứng lên, hai má ửng hồng: “Em muốn hỏi thầy Minh một câu hỏi riêng tư, thầy Minh… có bạn gái chưa ạ?”

Những câu hỏi như vậy, năm nào học kỳ nào cũng đều có vô số lần.

Dưới lớp vang lên một tràng cười ồn ào.

Lâm Sơ Dao bị đánh thức, đầu đập mạnh xuống bàn.

Cô nàng dụi mắt ngái ngủ nhìn quanh một vòng, thấy khung cảnh quen thuộc này, lại nhìn Văn Đàn ngồi phía trước không chớp mắt nhìn lên, thế là hiểu ngay tình hình hiện tại.

Minh Trạc bước xuống bục giảng, một tay đút túi quần, chậm rãi mở miệng: “Có.”

Văn Đàn lập tức cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên anh đưa ra câu trả lời khẳng định sau bao nhiêu lần bị hỏi. Những sinh viên khác trong lớp cũng bắt đầu tò mò: “Vậy cô ấy là người như thế nào?”

“Có xinh đẹp không ạ?”

“Hai người quen nhau như thế nào vậy?”

“Là thầy Minh theo đuổi cô ấy, hay là cô ấy theo đuổi thầy Minh ạ?”

Những câu hỏi được đặt ra liên tục, không khác gì phóng viên săn tin.

Minh Trạc đứng đó, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Lúc hỏi bài đâu thấy các em tích cực như vậy.”

Người sáng suốt đều có thể nhận ra tâm trạng anh đang rất tốt và không hề bài xích chủ đề này.

Thế là những người trong lớp càng thêm phấn khích, những câu hỏi về chuyện tình cảm cứ liên tiếp được đưa ra.

Minh Trạc đợi họ hỏi xong, mới thống nhất trả lời: “Cô ấy rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp, là tôi theo đuổi cô ấy.”

Trong lớp lại vang lên một tràng cười ầm ĩ.

Chỉ có Văn Đàn phát hiện ra, khi Minh Trạc nói chữ cuối cùng, anh đã liếc mắt nhìn về phía cô.

Đợi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người lục tục rời khỏi phòng học.

Lâm Sơ Dao nhịn cười, nói với Văn Đàn: “Cậu đừng nói chứ, tính từ đáng yêu này ấy mà, dù hai người có bị người khác chụp được thì người ta cũng tuyệt đối không nghi ngờ đến cậu đâu.”

Văn Đàn: “…”

Cô cũng không ngờ Minh Trạc lại nói về mình như vậy.

Đợi mọi người trong lớp đi hết, bọn họ mới ra ngoài.

Lâm Sơ Dao khoác tay Văn Đàn: “Lát nữa chúng ta đi ăn lẩu hay nướng đây? Hay là ăn lẩu đi, ăn nướng đông người lắm, lỡ cậu bị nhận ra, tớ bảo vệ không nổi đâu.”

Văn Đàn chậm rãi nói: “Cậu là người sau này sẽ làm bà chủ Giải trí Hoàn Vũ, làm thế nào để bảo vệ nghệ sĩ trực thuộc công ty cũng là một môn học bắt buộc đấy.”

Lâm Sơ Dao: “…”

Lần trước sau khi tỉnh rượu, Lâm Sơ Dao không còn tìm Chu Kế Quang nữa, nghĩ bụng vẫn nên đợi tốt nghiệp rồi nói, tránh để lại cho anh ta ấn tượng không đàng hoàng.

Cứ đợi như vậy mà cũng đã gần ba tháng rồi.

Lâm Sơ Dao lầm bầm: “Đừng nhắc nữa, tớ đã cưỡng hôn anh ấy rồi mà anh ấy cũng không chủ động tìm tớ, chắc chắn là không có ý gì với tớ đâu, có lẽ anh ấy thích kiểu người nóng bỏng.”

“Cũng chưa chắc, lỡ gu của anh ta không phải là con gái thì sao.”

Lâm Sơ Dao: “?”

Văn Đàn nhỏ giọng: “Thật ra tớ vẫn luôn cảm thấy, rất có khả năng anh ta yêu thầm anh họ cậu, yêu mà không được đáp lại nên sinh ra tâm lý vặn vẹo.”

Giọng nam hờ hững từ bên cạnh truyền đến: “Ai yêu anh mà không được đáp lại?”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK