Mãi đến khi rời khỏi viện nghiên cứu, mặt của Văn Đàn vẫn đỏ bừng bừng, so với vẻ hào phóng cởi mở trước đó thì giờ trầm lặng và khép kín hơn nhiều.
Giáo sư Triệu khoanh tay sau lưng trêu: “Thấy các cháu trẻ tuổi yêu đương vẫn thú vị hơn nhỉ.”
Minh Trạc thong thả cất giọng: “Thầy chưa yêu bao giờ, đương nhiên là không thấy thú vị rồi.”
Giáo sư Triệu: “…”
Ông ho khan một tiếng: “Thằng nhóc thối tha, nói bậy bạ gì đấy. Thời trẻ, các cô gái theo đuổi tôi xếp hàng dài cả mấy con phố đấy nhé. Chẳng qua là tôi dồn hết tâm trí cho sự nghiệp phát triển địa chất của đất nước mới bỏ bê chuyện cá nhân thôi, nếu không thì tôi phải yêu chục người ấy chứ, kinh nghiệm hơn hẳn cậu.”
Trần Ngôn Chu đứng bên cạnh nghi hoặc: “Nhưng sao em nghe nói, hình như hồi trẻ thầy thầm mến bà nội của thầy Minh, tỏ tình không thành nên mới đóng cửa trái tim.”
Giáo sư Triệu bị vạch trần tâm sự, trợn mắt giận dữ không thừa nhận: “Ai? Ai nói bậy bạ đấy!”
Trần Ngôn Chu thật thà: “Mọi người ngấm ngầm đều nói thế.”
Lời này đương nhiên là được lan truyền từ các giáo sư thế hệ trước, nhưng cụ thể là ai thì giờ không thể nào kiểm chứng được.
Văn Đàn tỏ ra rất hứng thú với chuyện này, đợi đến khi ra bãi đỗ xe, chào tạm biệt giáo sư Triệu và Trần Ngôn Chu xong, cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Giáo sư Triệu yêu thầm bà của anh thật sao?”
Minh Trạc khẽ cười: “Ừ.”
“Em nhớ… trước đây anh nói, anh thấy tạp chí Địa lý Quốc gia ở chỗ bà anh, vậy trước đây bà anh cũng nghiên cứu địa chất à?”
Minh Trạc vừa lái xe vừa trả lời: “Đúng vậy, bà và giáo sư Triệu là bạn đại học.”
Chuyện tình yêu của ông bà nội Minh Trạc cũng đầy kịch tính.
Một người là cậu ấm nhà giàu được nuông chiều từ bé, một người là nhà nghiên cứu địa chất thông minh, độc lập và quyết đoán.
Ông nội Minh Trạc trên đường trở về sau khi đi khảo sát dự án thì bị hỏng xe ở nơi hoang dã, tài xế sửa thế nào cũng không được, ông định đi tìm xem có ai gần đó giúp được không.
Vừa hay gặp bà nội Minh Trạc đang khảo sát ở trong núi, và rồi ông yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên. Biết bà làm việc ở đâu, ông bắt đầu theo đuổi ráo riết.
Giáo sư Triệu hồi trẻ còn rụt rè, đâu thể so được với ông của Minh Trạc đã từng du học về, vừa bạo dạn lại vừa phóng khoáng, còn chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào thì người ta đã kết hôn rồi.
Dù ông có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi.
Văn Đàn nghe xong, không khỏi nói: “Gen nhà anh di truyền tốt thật.”
Bất kể là ông hay là bố của Minh Trạc, ai cũng đều chung thủy và kiên định.
Minh Trạc chậm rãi nói: “Vậy em có muốn cân nhắc gia nhập vào gen nhà anh không?”
Khóe môi Văn Đàn mím chặt, ý cười tràn ra từ đáy mắt.
Cô nghiêm túc nói: “Vì anh đã nói thế rồi, thì em cân nhắc xem sao.”
Buổi tối, hai người về nhà của Minh Trạc.
Minh Trạc vẫn còn công việc chưa giải quyết xong, cứ ở lì trong phòng làm việc.
Văn Đàn cuộn tròn trên ghế sofa, bật TV, mắt dán chặt vào thời gian trên điện thoại.
Đợi đến 11 giờ 55 phút, thừa lúc Minh Trạc không để ý, cô lén lút mở cửa, lấy một thứ từ bên ngoài vào.
Đúng mười hai giờ, đèn trong phòng làm việc tắt ngấm.
Minh Trạc ngẩng đầu lên khỏi máy tính.
Văn Đàn bưng chiếc bánh kem nhỏ đi vào, đôi mắt phản chiếu ánh nến, nở nụ cười rạng rỡ: “Chúc mừng sinh nhật, thầy Minh.”
Minh Trạc nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm.
Văn Đàn đi đến bên cạnh anh, vui vẻ cất giọng: “Anh ước đi.”
Minh Trạc nhắm mắt lại, hai giây sau, anh cúi người thổi tắt nến.
Văn Đàn tò mò: “Anh ước gì mà nhanh thế?”
“Những điều ước của anh đều đã thành hiện thực rồi, nếu còn ước gì nữa thì là ước sao em có thể luôn ở bên cạnh anh.”
Văn Đàn cúi đầu, hôn lên môi anh: “Điều ước này cũng sẽ luôn thành hiện thực.”
Minh Trạc đưa tay kéo cô vào lòng, tay còn lại úp chiếc máy tính bảng trước mặt xuống bàn.
Văn Đàn ngồi trên đùi anh, nhẹ nhàng lặp lại câu: “Sinh nhật vui vẻ.”
Minh Trạc nhìn cô chăm chăm, vừa định trao cô nụ hôn thì từ trong máy tính bảng truyền ra một giọng nói thăm dò: “Hôm nay là sinh nhật thầy Minh à?”
Văn Đàn: “…”
Cô giật mình quay đầu lại, chuyện gì vậy?
Trong máy tính bảng liên tiếp truyền đến tiếng ho, có người nói chúc mừng sinh nhật xong thì vội vàng tan làm, có người thâm niên lâu hơn một chút thì cố nén cười hỏi: “Minh Trạc có bạn gái khi nào thế, sao không giới thiệu cho chúng tôi biết gì cả.”
Minh Trạc mặt vẫn tỉnh bơ, đưa tay ôm gáy Văn Đàn, kéo cô dựa vào vai mình, cầm máy tính bảng lên lại: “Sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho mọi người, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục.”
Trong phòng làm việc không bật đèn, nguồn sáng duy nhất là ngọn nến cũng đã bị thổi tắt. Trong khi những người kia có mở to mắt muốn nhìn xem cô bạn gái của anh trông như thế nào, thì anh lại ấn chặt camera xuống, chỉ có thể nhìn thấy một màn đen kịt.
Minh Trạc tắt video cuộc họp xong, Văn Đàn mới ở trong lòng anh nghẹn ngào nói: “Sao anh không nói là anh đang họp!”
Giọng nam trầm khàn pha lẫn ý cười, vuốt ve tóc cô an ủi: “Không ngờ em lại vào đột ngột như vậy.”
Văn Đàn trước đó cứ bật TV, lại dồn hết sự chú ý vào việc chuẩn bị bánh sinh nhật cho Minh Trạc. Mà họ cũng không thảo luận gì gay gắt, làm sao mà phát hiện ra anh đang gọi điện cho người khác được.
Cô ngẩng đầu khỏi vai anh, hừ khẽ: “Thầy Minh bận thật, đến sinh nhật của mình cũng quên.”
Minh Trạc chưa bao giờ nhớ những thứ này, sinh nhật trước đây của anh nhiều nhất là bị bà cụ Minh gọi về ăn bữa cơm, nếu anh bận thì thôi luôn.
Không ngờ cô lại nhớ, còn đúng giờ nữa chứ.
Minh Trạc dùng bàn tay với những ngón tay khớp xương rõ ràng ôm lấy cổ cô, tháo kính xuống hôn lên môi cô, hơi thở ấm áp: “Giờ thì anh nhớ rồi.”
Vậy nên phải bắt đầu nhận quà thôi.
Văn Đàn bị anh hôn đến thở không ra hơi, chiếc váy ngủ hai dây đang mặc trên người cũng tụt xuống vai, để lộ một mảng trắng như tuyết.
Khi đôi môi anh chạm xuống, Văn Đàn run lên như bị thiêu đốt. Cô rụt người về sau, cuối cùng cũng nhớ ra còn một thứ nữa mà cô quên mất.
Văn Đàn đẩy anh, nhưng cũng như không đẩy, giọng cô mờ mịt mang theo hơi nước: “Em còn có quà nữa mà…”
Minh Trạc ôm chặt eo cô, giọng nói khàn khàn: “Hửm?”
Văn Đàn ra khỏi vòng tay anh, chạy đi bật đèn, rồi lấy từ bên cạnh bánh kem một chiếc hộp vuông nhỏ mở ra.
Bên trong là hai chiếc nhẫn cặp, chỉ còn lại một chiếc của nam.
Chiếc của nữ, cô đã đeo lên cổ rồi.
Trước đó Minh Trạc không để ý, chỉ cho rằng là một sợi dây chuyền.
Văn Đàn đeo chiếc nhẫn vào tay anh, cũng có những tâm tư nhỏ bé của mình: “Như vậy sẽ không còn ai hỏi anh có bạn gái hay chưa nữa.”
Minh Trạc khẽ cười, lại kéo cô ngồi lên đùi: “Không phải em nói là quà tặng anh à?”
Văn Đàn ôm cổ anh, đuối lý nhưng thừa khí thế: “Giúp anh tránh khỏi một số rủi ro không cần thiết, có lợi cho gia đình hòa thuận.”
Minh Trạc nhướng mày: “Suy nghĩ chu đáo đấy.”
Văn Đàn vừa muốn nói gì đó, thì môi đã bị người ta chặn lại.
Không bao lâu sau, Minh Trạc đặt cô lên bàn làm việc, tài liệu bên cạnh vương vãi khắp nơi.
Văn Đàn ngả người ra sau, chỉ có thể nắm lấy áo sơ mi của anh, giọng nói đứt quãng: “Thầy Minh… bánh kem còn chưa ăn…”
Chữ cuối cùng, vừa vặn mắc kẹt trong cổ họng.
Minh Trạc hôn cô, kiên nhẫn đính chính: “Bé cưng, lại gọi sai rồi.”