Hành lang tĩnh mịch vang vọng tiếng quát tháo giận dữ của giám đốc Tưởng, nhân viên đi ngang qua cũng không dám tiến lên can ngăn.
Nơi này vốn là khu vực trung tâm của phim trường, có khá nhiều diễn viên và các nhà đầu tư qua lại.
Lộ Tuyết cũng bước ra, khẽ khàng khuyên nhủ: “Chị Văn Đàn, dù sao chị cũng đã ở Sáng Mỹ năm năm, giám đốc Tưởng đối xử với chị không tệ, bên trong còn có mấy nhà đầu tư nữa, chị làm vậy khiến ông ấy khó xử lắm.”
Chị Mạch, giám đốc Tưởng, Lộ Tuyết, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô, tựa như hôm nay cô chỉ còn lại con đường duy nhất này để lựa chọn.
Ngoài ra, chỉ là vực sâu vạn trượng.
Văn Đàn khẽ cười: “Nếu hôm nay tôi không đi, không lẽ các người định trói tôi ném lên bàn rượu sao?”
Sắc mặt giám đốc Tưởng lập tức thay đổi, ông ta liếc nhìn chị Mạch, ra hiệu bảo chị ta kéo người tới.
Chị Mạch khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó xử là thật.
Dù sao, đây cũng là nơi công cộng.
Văn Đàn bây giờ đã khác trước, cô không còn là nghệ sĩ của Sáng Mỹ nữa, không dễ dàng khống chế và uy hiếp như vậy.
Giám đốc Tưởng thấy chị ta không động đậy, sự kiên nhẫn gần như đã cạn kiệt, định tự mình ra tay.
Ông ta sải bước về phía Văn Đàn.
Tay giám đốc Tưởng vừa giơ lên giữa không trung, đã bị một bàn tay khác nắm chặt.
Văn Đàn nhìn bóng dáng người đang che chắn trước mặt cô, cảm xúc trào dâng như thủy triều trong khoảnh khắc liền lắng xuống.
Cô không đơn độc. Cô đã không còn đơn độc nữa.
Giám đốc Tưởng nhìn người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu, khí thế bất giác yếu đi vài phần, ông ta cảnh cáo: “Đừng có xen vào chuyện người khác!”
Giọng Minh Trạc lạnh như băng: “Xin phiền ông cho tôi biết, thế nào gọi là xen vào chuyện người khác.”
Giám đốc Tưởng nhớ lại lời Lộ Tuyết nói, Văn Đàn đang ăn cơm với vệ sĩ ở đây, hẳn là người trước mắt này rồi.
Ông ta hừ lạnh: “Cô ta trả cho cậu bao nhiêu tiền lương, cậu đến Sáng Mỹ đi, tôi trả gấp đôi.”
Chị Mạch biết không thể để mọi chuyện tiếp tục diễn biến như vậy, chị ta lập tức tiến lên, đỡ lấy ông ta: “Giám đốc Tưởng, anh uống nhiều rồi, vào trong nghỉ ngơi đi.”
Giám đốc Tưởng khinh thường: “Chỉ là một tên vệ sĩ thôi, tôi sợ hắn chắc.”
Ông ta vừa nói vừa liếc nhìn Văn Đàn: “Lén lút hẹn hò với người khác ở đây sau lưng đại gia bao nuôi, người nên sợ hãi là cô ta mới đúng. Nể tình xưa nghĩa cũ, tôi cho cô cơ hội cuối cùng. Hôm nay cô bước ra khỏi đây, đừng trách tôi không niệm tình cũ, tung hết chuyện của cô ra.”
“Những cơ hội của giám đốc Tưởng đó để lại cho Quý Tư Tư thì tốt hơn.” Văn Đàn bước ra từ sau lưng Minh Trạc, nghiêng đầu liếc nhìn ông ta: “Còn có người xếp hàng chờ đợi nữa đấy.”
Lộ Tuyết nghe Văn Đàn nói bóng gió thì sắc mặt hơi thay đổi, vẻ mặt cũng thu lại đôi phần.
Giám đốc Tưởng có lẽ cũng nghe ra ẩn ý của cô, trên mặt không hề có vẻ hối lỗi, ngược lại bắt đầu tìm lỗi ở Văn Đàn: “Muốn trách thì chỉ trách tự cô không biết điều.”
“Giám đốc Tưởng.” Chị Mạch một lần nữa nhắc nhở, “Anh uống nhiều rồi.”
Chuyện này rõ ràng không thể đưa ra ánh sáng để bàn luận, nếu thật sự bị người khác nắm được điểm yếu và sơ hở, đến lúc đó không chỉ sự nghiệp của Quý Tư Tư tiêu tan mà Sáng Mỹ cũng sẽ bị liên lụy.
Giám đốc Tưởng tuy say nhưng dù sao cũng là một thương nhân lão luyện, cũng nhìn ra Văn Đàn đang cố tình gài bẫy mình, hôm nay quả thật không phải là dịp thích hợp để nổi giận, ông ta nheo mắt nói: “Cô hãy đợi đấy.”
Nói xong, ông ta vung tay định quay trở lại phòng riêng.
Giọng Minh Trạc vang lên: “Tôi rất muốn biết, ông bảo cô ấy đợi cái gì.”
Giám đốc Tưởng quay lại nhìn anh, lời lẽ đầy vẻ bề trên: “Ở đây có phần cho cậu lên tiếng sao?”
Vẻ mặt Minh Trạc lạnh nhạt: “Lời ông vừa nói bao gồm đe dọa, uy hiếp, quấy rối, lăng mạ, vu khống. Theo quy định của luật hình sự, ngoài việc phải đưa ra lời xin lỗi bằng văn bản và nhận được sự tha thứ của đương sự, người có hành vi nghiêm trọng có thể bị phạt tù có thời hạn đến năm năm.”
Giám đốc Tưởng nghe anh nói vậy, sắc mặt thay đổi thấy rõ, lúng búng nói: “Cậu tưởng tôi sợ chắc, tôi nói cho cậu biết…”
“Ở đây có camera giám sát, nếu ông không tin thì có thể thử.”
Giám đốc Tưởng vô thức ngước mắt nhìn, hai bên hành lang đều có camera giám sát, vừa vặn chiếu đến vị trí của họ.
Chị Mạch vội vàng nói: “Tiểu Đàn, giám đốc Tưởng say rồi, chuyện hôm nay em đừng để bụng.”
Lộ Tuyết cũng nói: “Đúng đó chị Văn Đàn, trước đây giám đốc Tưởng đối xử với chị rất tốt, đã cho chị bao nhiêu tài nguyên…”
Minh Trạc nhìn cô ta: “Tòng phạm bị xử phạt theo luật.”
Lộ Tuyết lập tức im lặng.
Văn Đàn nhanh chóng hiểu được ý của Minh Trạc, khóe môi khẽ cong lên: “Đương nhiên rồi, nể tình xưa nghĩa cũ, giám đốc Tưởng chỉ cần xin lỗi tôi một tiếng ngay tại đây là được.”
Sắc mặt giám đốc Tưởng tái mét: “Cô đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Văn Đàn thở dài: “Vậy thì hết cách rồi, tôi chỉ có thể báo cảnh sát, giải quyết theo pháp luật thôi.”
“Cô dám!”
“Đương nhiên là tôi không dám rồi, cho nên chỉ có thể làm khó giám đốc Tưởng vậy.”
Vẻ mặt giám đốc Tưởng chưa bao giờ khó coi đến thế, uất ức đến nghẹn thở.
Chị Mạch nhíu mày nhìn Văn Đàn, lắc đầu với cô.
Ánh mắt Văn Đàn không chạm với chị ta.
Bọn họ gây ra không ít ồn ào, ngày càng có nhiều người tò mò hé cửa nhìn ra.
Giám đốc Tưởng giờ đây chẳng khác gì Văn Đàn khi nãy, muốn đi cũng không đi được, chỉ có thể bị kẹt ở đó, mất hết mặt mũi.
Những người trong phòng riêng của họ cũng lần lượt đi ra.
Giám đốc Tưởng quả thật đã say, hơn nữa ông ta cũng biết rõ những gì mình vừa nói, sợ bị đưa đến đồn cảnh sát, để lại tiền án.
Chỉ cần ông ta tỉnh táo một chút, suy nghĩ kỹ hơn về những chuyện này, thì sẽ hiểu rằng những lời đe dọa và uy hiếp tuy là phạm pháp nhưng với tình huống của ông ta, thật ra chưa đủ cấu thành tội phạm, nhiều nhất cũng chỉ bị nhắc nhở bằng lời.
Hơn nữa, Văn Đàn là minh tinh, nếu cô đến đồn cảnh sát báo án, sẽ cần rất nhiều sự hợp tác điều tra, cả quá trình sẽ rất rắc rối. Hơn nữa, nếu bị giới truyền thông biết được thì sẽ có đủ loại tin đồn.
Người vây xem càng đông, trong lòng ông ta càng thêm bất an.
Giám đốc Tưởng hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Hôm nay tôi uống nhiều rồi, những lời vừa nói cô đừng để bụng, tôi xin lỗi cô, như vậy được chưa!”
Ông ta miễn cưỡng nói xong, hậm hực bỏ đi thẳng.
Chị Mạch nhìn Văn Đàn, lắc đầu thở dài, dường như muốn nói rằng tại sao cô cứ phải cố chấp tranh cãi để đắc tội với giám đốc Tưởng.
Chị ta nhanh chóng đuổi theo giám đốc Tưởng.
Lộ Tuyết cũng nhìn Văn Đàn với vẻ mặt hả hê. Hôm nay cô khiến giám đốc Tưởng phải xin lỗi trước mặt bao người, làm ông ta mất sạch thể diện. Sau này ông ta chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để trả đũa cô. Cho dù sau lưng Văn Đàn có đại gia chống lưng, có cả Giải trí Hoàn Vũ hậu thuẫn, những ngày tới cũng chưa chắc đã dễ sống.
Có người nhận ra Văn Đàn, lấy điện thoại ra định chụp ảnh.
Minh Trạc nghiêng người che chắn trước mặt cô, nắm lấy tay cô quay trở lại phòng riêng.
Khi cánh cửa được đóng lại, Văn Đàn mới hoàn hồn, xoay người định đi ra: “Chắc là họ đi xóa camera giám sát rồi, em cũng phải đi xem…”
Lúc nãy cô ra ngoài tuy đã bật ghi âm điện thoại, nhưng dù sao camera giám sát vẫn khác, hơn nữa nếu có thể nắm giữ được đoạn ghi hình thì giám đốc Tưởng cũng sẽ kiêng dè hơn, không dám công khai trả thù cô, cùng lắm cũng chỉ dám ngấm ngầm gây khó dễ.
Minh Trạc nắm lấy cánh tay cô: “Không cần phiền phức như vậy.”