Vọng Long vẫn im lặng đứng trên tảng đá, tay chắp sau lưng, căng ra như hai sợi xích.
Các đệ tử đều thấy Vọng Long như ngọn núi ép lên đầu, không ai dám chần chừ, dù muốn ăn cũng chỉ qua quít vài miếng.
Không lâu sau chúng đệ tử đã thu dọn đủ.
Vọng Long nghe thấy tiếng xôn xao sau lưng im lặng, ngoái lại nhìn, chúng đệ tử đã chuẩn bị xong, y phất tay: "Xuất phát."
Y nhảy xuống, đi thoải mái như trên đất bằng.
Liệt Hỏa cốc không hẳn bằng phẳng, trừ khe nứt khổng lồ đó cũng là nền mấp mô, vô số tảng đá rải rác, nhỏ thì cỡ đầu người, lớn thì như hòn núi nhỏ, cả sơn cốc như một mê cung, yêu thú có thể từ bất cứ đâu xông ra tập kích.
Vọng Long đi trước, được mấy trăm trượng thì vào một khu rừng đá, y chợt dừng lại, ngẫm nghĩ rồi phất tay, thanh quang đại phủ được cầm ở tay trái.
Cỏ tay phải vốn có Lưu ly bảo thuyền thì y như hiềm không đủ, lấy từ trữ vật không gian ra một cây thiết tiên chấp.
Có thêm hai "binh khí hạng nặng này", khí thế của Vọng Long cao hẳn!
Hiện tại dù Sùng Bá đứng cạnh y cũng chỉ là một con mèo hiền lành.
Tôn Lập thầm khen, Vọng Long là cường giả thực dụng, thấy trong rừng đá có nguy hiểm là không cần giữ hình ảnh với các đệ tử mà cầm luôn pháp khí!
Vọng Long như con cua nghênh ngang, Tôn Lập cảm giác được động tĩnh trong rừng đá lui đi.
Vọng Long chợt dừng lại, Sùng Dần và Sùng Bá bước lên: "Sư thúc, có gì dặn dò?"
Vọng Long cúi nhìn, cả hai cúi theo, trên nền đất đỏ rực có một lớp cát vàng mỏng.
Vọng Long khẽ thổi.
Linh nguyên thổi tung bụi.
Bên dưới lớp đất là dấu vết nông choèn, từ chân Vọng Long vươn ra xa.
Sùng Dần ngồi xuống quan sát, dấu vết đề hình giọt mưa, cách một trượng rưỡi lại có một mớ dấu vết.
Sùng Bá nghi hoặc: "Đây là..."
Vọng Long nhạt giọng: "Dấu tích độc huyết hủ thực của yêu thú nào đó thụ thương."
"Độc huyết!"
Sùng Dần hưng phấn, máu của mục tiêu chuyến này là Tam nhãn độc hỏa tích có kịch độc, dấu vết này có thể do Tam nhãn độc hỏa tích để lại, lẽ nào lại may mắn thế!
Vọng Long nói: "Dấu ăn mòn độc huyết để lại hình tròn, cách mỗi trượng lại có mấy giọt, chứng minh yêu thú thụ thương hành động không nhanh, đi xa thế chứng tỏ không ai truy kích nó, có lẽ nó chiến thắng sau trận đại chiến quay về."
Vọng Long phất tay: "Tìm theo dấu vết."
Dấu vết để lại đã từ lâu nhưng còn là manh mối, còn hơn cứ di chuyển vô định trong Liệt Hỏa cốc.
Dấu vết vòng qua một rừng đá không lớn lắm, cách nhau càng lúc càng rộng, chứng minh yêu thú đang hồi phục nhanh.
Tôn Lập thầm kinh ngạc, thân thể yêu thú đích xác hơn xa nhân loại.
Gã hỏi: "Lưỡng vị lão tổ, dấu vết này có phải của Tam nhãn độc hỏa tích?"
Võ Diệu và La Hoàn nói: "Không nhận ra, ngần ấy năm rồi, yêu thú biến hóa nhiều, mấy loại hạng bét như ngươi nói thì sau này mới có, bọn ta không biết."
Yêu thú không phải bất biến, từ viễn cổ đến giờ vẫn thế. Trong dòng lịch sử, văn minh còn có thể tiêu vong, chủng tộc càng dễ tan biến. Yêu thú diệt vong và hình thành mới thì càng bình thường.
Ở hồng hoang, long thú là bá chủ mà cũng dần biến mất, nhiều đê đẳng yêu thú hình dáng như thằn lằn bây giờ, cả mục tiêu của Tố Bão sơn lần này là Tam nhãn độc hỏa tích cũng là hậu duệ của thượng cổ long thú nhất tộc.
Chỉ là rơi từ đỉnh cao thực lực xuống cảnh bi thảm.
Dấu tích vươn đến tận sau tảng đá quỷ dị mới mất, tuy biết khả năng chủ nhân dấu vết ẩn thân sau đó không lớn nhưng ai cũng cẩn thận, Vọng Long cầm pháp khí.
Đây là Liệt Hỏa cốc hung danh rỡ ràng.
Vòng qua đỉnh núi quỷ dị đấy là một cửa động cao cỡ thân người.
Cửa động ở trên vách đá là chuyện bình thường, bề mặt vách đá ở đây đầy động quật, chỉ là cửa động này cực lớn, lại tối om, không thấy rõ phía trong.
Dấu vết vào động rất rõ nhưng cửa động chất đầy cát bụi, thậm chí còn cả mạng nhện, chứng tỏ lâu rồi không có yêu thú ra vào.
Vọng Long nghi hoặc, bọn Sùng Dần và Sùng Bá đều tra xét, Sùng Kim hỏi: "Lẽ nào nó vào đó rồi chết?"
Nếu thế thì tất cả được lợi.
Liệt Hỏa cốc nhiều yêu thú, tất nhiên không thể sống hòa bình mà giao đấu là việc quá bình thường.
Vọng Long thoáng nghĩ, bảo Sùng Kim và Sùng Mạch: "Hai ngươi sắp xếp cho các đệ tử tránh xa." Cả hai có phần không vừa ý.
Bọn Sùng Dần ở lại, Vọng Long dặn: "Cẩn thận."
Linh quang từ ngón tay y bay ra, từ từ vào động, vào trong bóng tối, linh quang càng sáng rõ khiến bốn người ở cửa động nhìn rõ bên trong.
Cửa động hướng xéo xuống, chừng được năm trượng thì rộng ra.
Chúng nhân đứng ngoài nên không biết bên trong cỡ nào, nhưng từ góc độ của mỗi người đều không thấy vách, cảm giác không gian không hẹp.
"Sư thúc, địa động này có nối với tầng thứ nhất của Liệt Hỏa cốc?" Sùng Dần lo lắng.
Vọng Long không dám khẳng định: "Không chắc, chưa nghe nói ba tầng dưới Liệt Hỏa cốc có lối ra khác nhưng không thể bài trừ khả năng yêu thú môn đào."
Chúng nhân do dự.
Linh quang trong động tắt dần, bóng tối lại bao phủ.
Linh quang vào đã lâu mà không có yêu thú lao ra, hiển nhiên bên trong an toàn, nếu Tam nhãn độc hỏa tích chết ở trong đó thì mục tiêu dễ dàng đạt được.
Đấy là công lớn!
Nhưng địa động mà nối với tầng thứ nhất, vạn nhất kinh động hung thú thì phiền.
Vọng Long phất tay: "Đi, xuống dưới đã."
Chúng đệ tử nghển cổ nhìn, Chung Lâm có vẻ không dám tin: "Chúng ta may thế hả?"
Giang Sĩ Ngọc hầm hừ: "Ta không tin. Từ lúc nhập môn đến giờ là bao nhiêu khó khăn, có lần nào ra đi mà không tổn thất thảm trọng, lần này lại là Liệt Hỏa cốc nguy hiểm hơn hết, lấy đâu ra mất vài mạng là xong."
Tô Tiểu Mai bĩu môi: "Phỉ phui."
Vọng Long đi tới, nhìn các tân đệ tử, quan sát Sùng Kim và Sùng Mạch, nói: "Đã theo đến đây thì phải vào xem. Bất quá có chuyện gì... thì phiền. Ta có một bộ trận kỳ, cần bốn người điều khiển thì có thể đảm bảo an toàn cho các ngươi rút lui."
Sùng Kim và Sùng Mạch nhấp nhổm, sợ bị bỏ lại.
Vọng Long huy thủ vung tay: "Hai ngươi theo ta, Sùng Dần và Sùng Bá ở lại bảo vệ các đệ tử."
Sùng Dần và Sùng Bá không tham danh lợi: "Đệ tử tuân mệnh."
"Chỉ các ngươi ở lại ta mới yên tâm."
Bọn Sùng Trọng biến sắc, nhưng không dám nói gì.
"Thế này sẽ thiếu một người, cần chọn trong các đệ tử ra người công lực thâm hậu nhất." Vọng Long liếc chúng đệ tử rồi chỉ Tôn Lập: "Tôn Lập, nhĩ lai."
Tôn Lập biết Vọng Long chọn mình, định bước lên, không ngờ có người lớn tiếng: "Sư thúc, Điền mỗ tuy bất tài, nhưng muốn tự tiến cử."
Chúng nhân ngẩn người, Điền Anh Đông bước ra.
Y sử dụng linh đơn, thương thế đã gần lành hẳn, tấm áo rách đã được thay, trông vẫn anh tuấn.
Sắc mặt Vọng Long thản nhiên, như không giận việc Điền Anh Đông xen vào quyết định.
"Hả? Vì sao?"
Điền Anh Đông không tầm thường, dĩ nhiên nhận ra dưới vẻ băng lãnh của Vọng Long là cơn giận, y bước lên cung kính quỳ vái: "Đệ tử tuyệt không có ý khinh thường sư thúc, mong sư thúc tha cho, đệ tử nguyện khấu đầu tạ tội!"
Vọng Long thoáng kinh ngạc nhưng không thể hiện.
Điền Anh Đông bò dưới đất: "Sư thúc đã nói rồi, muốn chọn người tu vi tối cao trong các đệ tử, chuyến này chưa rõ hung hiểm thế nào, cảnh giới càng cao càng tốt, đệ tử gần đây được rèn luyện tâm cảnh nên tu hành tiến bộ, đã Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng điên phong...”
Y đứng lên, liếc Tôn Lập: "Chắc cảnh giới này đứng đầu trong các tân đệ tử, để không làm khó sư thúc và ba vị giảng tập, xin sư thúc đưa đệ tử theo."
"Đệ tứ trọng điên phong!"
Chúng đệ tử kinh ngạc, Điền Anh Đông trọng thương rồi mà vẫn tiến bộ được, không ngờ tinh tiến đến mức Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng điên phong, thiếu chút là đạt đệ ngũ trọng!
Đổi lại là người khác, bị đả kích trầm trọng về thân thể và tâm linh như thế, đừng nói tiến bộ mà hồi phục trong thời gian ngắn là tốt rồi.
Nhưng Điền Anh Đông không chỉ khỏi mà còn tăng tiến!
Danh Sách Chương: