Sùng Dần nảy lòng hiếu kỳ tâm: "Hả? Thật ra là bảo khố thế nào?"
Đào Đại Nhiên ngưng trọng: "Trong bảo khố có thể có hàng hải đồ của Vĩnh hằng hàng đạo!"
Sùng Dần biến sắc!
"Trong vòng ba trăm dặm quanh Ô Hoàn trời yên biển lặng, nhưng qua khỏi là sóng gió ngút trời, cự thú ra vào, dù tuyệt đỉnh cường giả cũng không thể đi qua. Nhưng Ô Hoàn vẫn có lời đồn rằng ở biển có Vĩnh hằng hàng đạo vòng qua được mọi nguy hiểm!" Đào Đại Nhiên nói.
Sùng Dần xảo diệu che giấu tâm trạng, trầm giọng hỏi: "Vì hàng hải đồ Vĩnh hằng hàng đạo mà Minh Hoàng phái mới xuất thủ?"
"Chính thế!" Đào Đại Nhiên nói: "Sùng Dần lão đệ, lão ca đã cho biết bí mật quan trọng nhất của Kim Dương phái, đủ thấy thành ý thế nào. Nếu các vị gia nhập ngã Kim Dương phái, đẩy lùi Minh Hoàng phái xong, khai mở Thiên tứ bảo đồ thì lão ca đồng ý cùng Sùng Dần lão đệ chung hưởng Vĩnh hằng hàng đạo hải đồ, cùng đóng chiến hạm vô địch, lợi ích tương lai chia đều."
Còn về những thứ Thiên tứ bảo đồ thì Đào Đại Nhiên cố ý bỏ qua, vì cho rằng mồi câu Vĩnh hằng hàng đạo là đủ rồi.
- - Sự thực với bọn Sùng Dần thì đủ rồi.
Sùng Dần thận trọng gật đầu: "Được, tại hạ đáp ứng!"
"Ha ha ha!" Đào Đại Nhiên cười vang: "Hay quá. Hoan nghênh lão đệ!"
Y đứng lên ôm Sùng Dần: "Tối nay lão ca sẽ mở tiệc báo tin vui ôn nhân."
...
Sùng Dần tiễn Đào Đại Nhiên, gọi tất cả lại thông báo, không ai dị nghị, mà chỉ buồn cười: trùng hợp thật.
...
"Chát!"
Cái bình màu xanh da trời đẹp đẽ bị ném vỡ, Quan Tinh Hà điên tiết: "Định mời chúng làm khách khanh!"
Cam Nguyệt Lãnh khuyên: "Bình tĩnh, cần đấu với Minh Hoàng phái..."
"Nhẫn nhẫn nhẫn! Sao còn phải nhẫn? Chúng ở lại lâu thì dù đánh bại Minh Hoàng phái, tương lai chúng ta thuận lợi nắm Kim Dương phái nhưng có chúng thì ngôi chưởng môn đâu có ý nghĩa gì?"
Cam Nguyệt Lãnh bó tay: "Nhưng cần chúng giúp qua được nguy cơ đã..."
"Không được!" Quan Tinh Hà nghiến răng.
Cam Nguyệt Lãnh tựa hồ hiểu ý: "Sư điệt định cầu viện? Họ nhúng tay thì công lao mất đi một nửa."
Quan Tinh Hà không cam lòng, sầm mặt xuống, hận bọn Tôn Lập hơn: "Còn hơn chúng chiếm Kim Dương phái, chúng ta không được gì!"
Cam Nguyệt Lãnh lắc đầu.
Quan Tinh Hà lấy từ trữ vật không gian ra hộp ngọc sáu cạnh, đựng một ngọc phù kỳ dị.
Ngón tay y ngưng tụ linh nguyên, điểm nhẹ lên ngọc phù; quang vụ bay lên từ khe nứt như linh tuyền. Từ từ tan đi đoạn có sức mạnh dao động thần bí mạc trắc truyền tới ngọc phù ở xa.
...
Nhà bếp Kim Dương phái gần đây rất bận, bọn Tôn Lập tới là ngày nào cũng có tiệc tùng, ngay cả những chỗ cung cấp thực phẩm cho nhà bếp cũng hớn hở vì vớ bẫm.
Tối nay lại đại yến, đủ loại đặc sản được đưa lên, Đào Đại Nhiên cười ha hả: "Nào, cùng cạn chén hoan nghênh Sùng Dần lão đệ gia nhập Kim Dương phái!"
"Cạn!"
Tất cả cười vui náo nhiệt.
Bọn Ngũ Thuận thàng thấy Thiên lang kỵ, Ma sư vệ thảm tử nên rất kính trọng bọn Sùng Dần, rất vui vẻ khi tu sĩ thực lực như thế nguyện ý gia môn phái.
Một lúc sau, mượn rượu, lại được Đào Đại Nhiên ra hiệu, một đệ tử lên gân đến chúc bọn Tôn Lập.
Rồi thấy bọn gã tuy tu vi cực cao nhưng dễ gần thì càng lúc càng nhiều người đến chúc.
Quan Tinh Hà vốn bàng quan, tự mình uống nhưng nửa chừng thì Đào Bạch Ngưng ra uống với Tôn Lập.
Y không ngồi yên được nữa.
Có lẽ là trực giác của nữ hài tử hoặc lúc hôn mê nghe được gì đó nên trong đám đông mà Đào Bạch Ngưng nhận chuẩn Tôn Lập, muốn uống cùng.
Đào Bạch Ngưng tửu lượng không tệ, liên tục "Tôn sư huynh, muội cạn trước nhé".
Đệ tử Kim Dương phái cười vang, còn cả tiếng Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc vào hùa. Đào Bạch Ngưng vốn xinh đẹp, uống xong thì má ửng lên, hơi e thẹn, càng hấp dẫn.
Dù Tôn Lập không có ý gì khác thì trong tình hình này vẫn phải nghiến răng uống.
Dáng vẻ đó của Đào Bạch Ngưng khiến Quan Tinh Hà mê say nhưng đối tượng không phải là y thì y không nhịn được.
"Cốp!"
Y dằn bát rượu xuống bàn, hừ lạnh.
Cạnh Quan Tinh Hà toàn là tâm phúc, nhìn nhau hỏi: "Quan sư huynh, nhịn hả?"
"Không đời nào!" Quan Tinh Hà lạnh lùng rít qua kẽ răng.
...
"Nào, Tôn sư huynh, kính huynh một chén, sau này cần Tôn sư huynh chỉ dẫn!" Giọng nói lạ lẫm chen vào, Tôn Lập ngoái nhìn, thấy một gương mặt lạ.
Gương mặt đó rất nhiệt tình.
Tôn Lập nhìn qua, cạnh Quan Tinh Hà có chỗ trống, gã hiểu ngay.
Nên giơ bát rượu: "Mời!"
Cả hai cạn, đệ tử đó cười hỏi: "Tôn sư huynh, linh thú là trợ lực của Ô Hoàn tu sĩ, mấy vị sư huynh thực lực kinh nhân, chắc linh thú tùy thân cũng lợi hại, Thú thần ấn inh lắm nhỉ? Sao không gọi ra cho tất cả đại khai nhãn giới?"
Người quanh Quan Tinh Hà gào to, cười cười nhìn Tôn Lập: "Đúng rồi, Tôn sư huynh. Sau này bọn tại hạ có gì bí về yêu linh thú sẽ xin thỉnh giáo."
Quan Tinh Hà thong thả nhấp rượu, hé mắt nhìn Tôn Lập gây hấn.
"Vớ vẩn!" Đào Đại Nhiên quát: "Hôm nay là chúc mừng, Tôn Lập lão đệ là khách khanh, đâu để các ngươi hỗn xược, lui xuống ngay!"
"Vâng!" Đệ tử đó không dám cãi, lui xuống.
Quan Tinh Hà đứng lên: "Sư tôn, đệ tử không có ác ý, hơn nữa thế cũng không là mạo phạm chứ?"
Tuy hôm nay Tôn Lập bị Quan Tinh Hà để ý có phần “vô tình” nhưng thật ra y cho rằng chọn gã là thích hợp!
Trong cả toán, tu vi của gã đứng thứ ba, vừa thích hợp.
Từ khi bọn gã xuất hiện, không nghe nói có linh thú gì, thậm chí không ai nhắc tới. Tôn Lập vào Kim Dương phái là mượn linh thú bí điển, chứng tỏ bọn gã không biết gì về linh thú!
Cảnh giới cả toán tuy cao, những Quan Tinh Hà tự nhận chỉ cần nắm vào điểm đó để hạ nhục Tôn Lập là đủ.
Không chỉ y mà Đào Đại Nhiên nghĩ thế, cũng biến sắc: "Quan Tinh Hà, không nghe lời vi sư hả!"
Quan Tinh Hà cúi ngươi: "Đệ tử không dám! Đệ tử chỉ nhất thời hiếu kỳ, sư tôn hà tất nổi giận?"
Đào Đại Nhiên định phát tác, Tôn Lập chợt lên tiếng: "Quan Tinh Hà ngươi muốn xem linh thú của ta hả?"
Quan Tinh Hà nhướng mày không chịu lép: "Coi là vậy đi."
Tôn Lập gật đầu: "Nhìn không thì có ý nghĩa gì? Chi bằng ngươi thả linh thú ra đấu một trận nhỉ?"
Tất cả nghi hoặc: không ít người qua việc Quan Tinh Hà nhắm vào linh thú của Tôn Lập trong khi Đào Đại Nhiên cực lực gạt đi thì hiểu rằng các khách khanh không có linh thú. So ra thì thua chắc?
Quan Tinh Hà do dự: Lẽ nào gã có linh thú, cố ý bày kế?
Tôn Lập thản nhiên bưng rượu lên hớp.
Quan Tinh Hà yên lòng hẳn: Hóa ra là không thành kế!
"Được, đấu thì đấu!" Quan Tinh Hà sợ Tôn Lập nuốt lời, e Đào Đại Nhiên cản nên giơ tay: "Ngô công linh hổ, ra đây!"
Tiếng hổ gầm hồn hậu vang lên, không kém gì Ngô công linh hổ của Đào Đại Nhiên, từ hư không bước ra, đáp xuống đất là mặt đất rung lên.
Các đệ tử thường chỉ có liệp báo, Đào Bạch Ngưng cũng thế. Bất quá linh thú của nàng ta bị Thiên lang kỵ giết rồi.
Quan Tinh Hà là người duy nhất trong các các đệ tử có Ngô công linh hổ.
"Chà chà! Ngô công linh hổ, chúng ta khi nào mới có linh thú như thế!"
"Ngươi tưởng mình là Quan sư huynh hả?"
"Ngô công linh hổ thì dù cả Vân Hà quận, cũng chỉ đứng sau Kim diễm hạt sư của Minh Hoàng phái, thuộc hàng tối đỉnh cấp!"
"Thú thần ấn này của bản phái là thất phẩm, nghe nói Quan sư huynh mời ấn sư giỏi nhất Vân Hà quận khắc cho, đã đạt thất phẩm cực hạn! Hai thứ phối hợp lại thì còn của chưởng môn cũng không bằng..."
"Hư! Nhỏ thôi, để chưởng môn nghe thấy thì không xong!"
Danh Sách Chương: