Bá vương long ngạc hung tàn cắn mạnh, Tôn Lập đã ẩn vào đại đỉnh.
Nó cắn mạnh quá, suýt gãy răng, đau đến suýt rơi lệ.
Nó vươn cổ nuốt cả Tôn Lập và đại đỉnh, hung vật như nó thì khả năng tiêu hóa rất cao, dù thép vào bụng cũng từ từ tan rã, nên tuy không cắn được nhưng nó quá hận Tôn Lập nên cứ nuốt đã.
Bọn Ngưu Đức Vũ ở xa buồn bã: "Không ngờ gặp phải hung vật này, Tôn Lập lão đệ thế mà..."
"Phì!" Tô Tiểu Mai tức giận: "Ngậm miệng, đừng nói nhăng!"
Tô Tiểu Mai hơi hoảng, Chiêu Vân quận chúa nhu hòa nhìn nàng ta, lui ra sau im lặng, thần tình ảm đạm.
Bá vương long ngạc là đỉnh cấp hung thú, thượng cổ di chủng, không thể nhận xét theo linh thú cửu phẩm của Ô Hoàn, ngũ phẩm linh thú Thiên mẫu thú mà nó ăn thịt được thì đủ biết thế nào.
Tôn Lập co mình trong đại đỉnh, đại đỉnh lăn trong dạ dày Bá vương long ngạc, mùi tanh xộc vào mũi, gã phong bế lục thức chứ không thể phong bế linh thức, cảm giác muốn nôn ọe đó qua đường linh thức truyền lên não hải.
Tôn Lập chật vật vô cùng!
Y phục của gã bị nước bọt làm mủn hết, nếu không đóng lục thức, gã tất cảm giác thấy nước dãi dính vào mình rát bỏng.
Gã càng quyết tâm tìm áo bằng nguyên liệu kiểu băng tàm ti để mặc.
Chui vào bụng Bá vương long ngạc không dễ như tưởng tượng, Bá vương long ngạc là siêu cấp cự thú, từng nuốt không biết bao nhiêu vật sống, có những loại còn mạnh hơn Thiên mẫu, nếu dễ dàng chục thủng bụng nó chui ra thì nó đã chết từ bao năm rồi.
Tôn Lập trải linh thức, cảm tri xem mình ở đâu.
Cảm tri này dội đến Võ Diệu và La Hoàn.
Võ Diệu không nói gì, về linh thú thì La Hoàn là chuyên gia.
Có mấy lần Tôn Lập tưởng mình đã nhẫn nại đến cực hạn, cứ thế sẽ phát điên nhưng gã vẫn nghiến răng.
Sau rốt La Hoàn nói to: "Trên đầu, nhanh lên!"
Tôn Lập từ đại đỉnh bước lên, phát Tử cực thiên hỏa!
"Oành!"
Tử cực thiên hỏa cũng chỉ bừng lên được một lần, là bị nước dãi như thủy triều dập tắt.
Nhưng thế đủ rồi, Tôn Lập theo lời La Hoàn dặn, nhìn thấy trên đầu có một lớp thịt mềm, giơ tay phát Long bì ảnh!
Kiếm ảnh vô cùng vô tận chập lại, hóa thành kiếm quang chói lòa cắm vào.
"Bính!"
Máu từ lưng Bá vương long ngạc phun lên, vị trí đó hơi chếch với một khối cốt giáp cứng nhất, toàn thân nó chỉ có nhược điểm ở đó.
Không có La Hoàn chỉ dẫn, cả tu chân giới cũng không có người thứ hai biết được.
Chỉ đánh trúng đó mới chui khỏi thân thể Bá vương long ngạc được.
Tôn Lập chỉ có một đòn, qua mất là sẽ bị nước dãi đưa vào dạ dày Bá vương long ngạc.
"A!"
Chúng nhân kêu lên, thoáng hiểu rằng Tôn Lập lại tạo ra kỳ tích!
"Ngao - - "
Bá vương long ngạc gầm lên động trời, đá trên núi non quanh đó rơi xuống, cây cối trong vòng trăm trượng tan nát, sức mạnh thượng , Bá vương long ngạc giãy giụa trước khi chết, đá cỡ căn phòng cũng thành bột.
Nó suốt cả nửa canh giờ.
Tôn Lập kỳ thực đã chui vào vết thương trí mệnh đó, liên tục dùng Long bì ảnh và pháp khí khoét thêm.
Bá vương long ngạc thống khổ vô cùng, nhưng không biết làm sao, cứ từ từ tiêu tan sức mạnh.
Máu từ vết thương chảy ra, tụ thành một ao máu đường kính hơn năm trượng!
"Ầm!"
Tấm thân to lớn lăn xuống đất, chúng nhân còn ngây ra, quên cả phản ứng.
Tôn Lập đẫm máu chui ra, thở hồng hộc.
Tô Tiểu Mai hớn hở: "Ta biết là ngươi không sao..."
Nàng ta hoan hô chạy tới, Tôn Lập cuống cuồng lấy y phục từ trữ vật không gian ra che: "Đừng lại gần!"
Tô Tiểu Mai ngẩn người, đỏ mặt rồi chạy về.
Tôn Lập trần trụi lại đẫm máu, may mà vẫn che kịp những chỗ quan trọng.
Vân Chỉ Nhạn cũng đỏ mặt nhưng cười thầm.
Ngưu Đức Vũ và Tông Khánh Viêm tuy đã trở lại bình thường nhưng vẫn kinh hãi trong lòng, họ chưa từng nghe nói đến cự thú, nhưng đều tận mắt thấy sự đáng sợ của nó, cả nhất phẩm linh thú gặp nó cũng chỉ còn nước bị ăn thịt!
Đòn tấn công của Ô Hoàn tu chân giới đệ nhất cường giả Vũ Vĩnh Nguyên phong ấn trong hoàng kim bảo tháp chỉ là gãi ngứa với nó!
Cự thú như thế chết dưới tay Tôn Lập, tuy thủ đoạn của gã kinh hiểm nhưng không thể bác bỏ kết quả, ít nhất cũng cho thấy gã quen thuộc với mọi linh thú, lại thực lực kinh nhân, không đơn giản như bề ngoài Đạo nhân cảnh đệ lục trọng.
Tông Khánh Viêm hồ nghi: y cũng xuất thân linh thú thế gia, thậm chí có thể nói Tông gia là một trong mấy linh thú thế gia đứng đầu Ô Hoàn nhưng gia gia của y chưa từng nghe nói đến cự thú này, Tôn Lập lại hiểu rõ nhược điểm và tập tính của nó như lòng bàn tay! Gã học từ đâu?
Nhưng nghi vấn nhanh chóng bị Tông Khánh Viêm bỏ qua, không nên hỏi thì không hỏi, chỉ cần gã nguyện ý dạy tri thức linh thú là được, biết nhiều quá chỉ tổ chết nhanh!
Tông Khánh Viêm thầm rùng mình, Tôn Lập giết cự thú, tuyệt đối là biểu hiện cao nhất của chiến lực.
Tôn Lập nhảy khỏi thi thể Bá vương long ngạc, ở đứng ở bên kia, dễ dàng khuất mắt hai thiếu nữ, dùng pháp thuật dẫn vô căn chi thủy về tắm rửa rồi thay y phục.
Ngưu Đức Vũ, Tông Khánh Viêm đứng trước thi thể mà kính ngưỡng, bắt đầu nghiên cứu.
Vân Chỉ Nhạn nhãn thần phức tạp, bước lên hành lễ, cúi đầu hổ thẹn: "Trước đó tại hạ tự đại, mong tiên sinh bỏ qua..."
Tôn Lập xua tay: "Điện hạ có lòng, hà tất như thế?"
Vân Chỉ Nhạn buồn bã nhìn thi thể Bá vương long ngạc khẽ thở dài.
Bá vương long ngạc ăn mất Thiên mẫu thú, nhiệm vụ không thể hoàn thành, cũng là tiếc nuối.
Bá vương long ngạc thổ độn tới, xuất hiện với khí thế vô địch, khiến linh thú trong mấy chục dặm chạy hết, bọn Tôn Lập được yên tĩnh.
La Hoàn giải thích: "Bá vương long ngạc thích ăn Vân bác thú, Bá vương long ngạc này hiển nhiên đuổi theo Thiên mẫu thú tới đây. Người Thiên Sư các khẳng định chỉ thấy Thiên mẫu thú, không biết nó lên Vạn Thần sơn là vì tránh né Bá vương long ngạc truy sát. Không thì Thiên Sư các sao lại phái Vân Chỉ Nhạn tới, có khác gì tự sát..."
"Bá vương long ngạc toàn thân đều là nguyên liệu tốt, ngưới cắt ra, cốt giáp và da đều không nên lãng phí. Ngoài ra thì trảo, đuôi đều hữu dụng, cái sừng trên mũi nó càng không cần nói. Trừ ra, huyết nhục gân cốt cũng không thể lãng phí, cho vào thú binh linh hoàn, để thú binh ăn."
"Thượng cổ huyết mạch cự thú này, nhất thân tinh huyết đều là vật đại bổ với thú binh."
"Quý nhất là nội đơn, lấy ra cho Tiểu Hắc, có khi nó ăn rồi sẽ tỉnh lại."
Tôn Lập hớn hở, theo lời La Hoàn chỉ dẫn mà mổ cự thú.
Kỳ thực chỉ cần cắt bộ phận chủ yếu rồi lấy nội đơn, còn lại cứ ném vào thú binh linh hoàn là xong.
Hơn nghìn thú binh xô tới, tham lam cắn xé.
Nói thì đơn giản, Tôn Lập làm xong cũng là trưa hôm sau.
Gã mệt nhoài, nằm dưới đất thoáng nghĩ, lấy ra mấy mahr da và xương chi cho tất cả.
"Nào, thấy là có phần, đừng khách khí."
Tôn Lập cười ha hả, Ngưu Đức Vũ hòa Tông Khánh Viêm ngẩn người: "Cho bọn tại hạ?"
"Còn phải nói?"
"Nhưng quý quá..."
Nguyên liệu của thượng cổ cự thú hơn cả nhất phẩm linh thú đích xác giá trị liên thành, kho của Thiên Sư các cũng không có mấy món, ánh mắt Vân Chỉ Nhạn khác hẳn.
Tôn Lập thản nhiên, thứ này tuy quý nhưng Bá vương long ngạc dài tới ba mươi trượng, da quá nhiều, cho đi mấy mảnh có là gì?
Tôn Lập chia cho bọn Ngưu Đức Vũ, Tô Tiểu Mai xua xua tay: "Lúc ta cần sẽ hỏi ngươi, không bao giờ khách khí."
Tông Khánh Viêm cảm khái: y vốn định lấy lòng Tôn Lập, không tiếc gì nhưng mấy hôm nay, trừ vài bữa ăn thì Tôn Lập chưa thu lợi gì từ y, còn lần này mảnh da và khối cốt giáp giá trị liên thành, lấy hết bảo bối của y cộng lại cũng không so được!
Y hơi máy động, biết mình quen với Tôn Lập đầu tiên là hiếu kỳ, sau đó là ăn may.
Danh Sách Chương: