Tôn Lập hớn hở, định cho hết vào kho nguyên liệu rồi lại do dự một chốc: Trước đó đã bảo mỗi bên một nửa, giờ quét sạch thì không thích hợp.
Gã lui khỏi hoàng tự hiệu phủ khố, đứng ngoài đợi.
Hơn một canh giờ sau, bọn Sùng Dần mới từ kho chữ Thiên ra, đều "hạnh phúc", nhất là Giang Sĩ Ngọc.
Tôn Lập phì cười.
Vân Chỉ Nhạn ra sau chót, hiển nhiên rất mãn ý, Tôn Lập bước lên: "Quận chúa, tại hạ muốn thương lượng một việc."
"Tôn huynh cứ nói."
"Trong kho chữ Hoàng toàn là nguyên liệu, tại hạ định dùng một bộ đỉnh cấp công pháp đổi lấy."
Vân Chỉ Nhạn ngẩn người: "Như thế thì tiên sinh thiệt thòi quá..."
Vân Chỉ Nhạn hiểu "đỉnh cấp công pháp" gã nói là gì, Tôn Lập chỉ Đạo nhân cảnh đệ thất trọng mà cả Vũ Vĩnh Nguyên cũng chết trong tay gã, công pháp khẳng định không tầm thường.
Tôn Lập lắc đầu: "Kỳ thực tại hạ chiếm tiện nghi, vốn bộ công pháp này định đưa cho quận chúa trước lúc ra đi, giờ lại muốn thêm một số thứ."
Vân Chỉ Nhạn xua tay: "Tôn huynh nói thế tại hạ hổ thẹn lắm, cần gì huynh cứ lấy."
Tôn Lập gật đầu: "Vậy mỗ không khách khí."
Gã lấy ra một ngọc giản ghi một bộ thiên vị công pháp, vừa xin của La Hoàn.
Công pháp trong số thiên vị không hẳn xuất sắc, nhưng tại Ô Hoàn thì là cực phẩm pháp quyết hơn hẳn mức tu chân văn minh ở đây.
Vân Chỉ Nhạn thu pháp quyết, vái Tôn Lập, nàng ta vốn lạnh nhạt, phải cảm kích cực độ mới có thể như thế.
Tôn Lập xua tay cười, cho hết nguyên liệu vào kho riêng, nếu so về nguyên liệu phong phú thì gã là linh cấu sư đệ nhất nhân ở thế giới này!
Bọn Sùng Bá vào kho chữ Địa, một lúc sau Giang Sĩ Ngọc gọi: "Tôn Lập, Tôn Lập mau vào xem, ở đây có tiên giáp, mặc vào uy phong làm sao!"
Tôn Lập chỉ đi vòng kho chữ Địa mấy vòng, nghe Giang Sĩ Ngọc gọi thì vào xem.
Giang Sĩ Ngọc lôi từ trong góc ra một rương sắt, mở ra là chỉnh chỉnh tề tề hai mươi bộ khải giáp, xác thực uy phong lẫm lẫm, bất quá cùng một kiểu.
Chúng nhân đều chọn được pháp khí phòng ngự, không kém gì khải giáp nặng nề này, mấy nữ hài bĩu môi, không ai muốn mặc.
Sùng Bá hào hứng, cùng Giang Sĩ Ngọc chọn chọn lựa lựa ra mấy thứ, rồi mặc vào.
Sùng Bá mặc vào khá khí thế. Sùng Dần sáng mắt.
Giang Sĩ Ngọc mặc vào, đứng cạnh Sùng Bá thì thấy khí thế kém hẳn, cởi ra ngay: "Kỳ thực dã tựu nhất bàn bàn..."
Chung Lâm cười thầm.
Tôn Lập liếc qua tấm giáp, chợt thấy một thứ.
Đều là khải giáp toàn thân, bao kín từ đầu đến chân, mũ có phần che mặt, có cả găng tay.
Tôn Lập thấy đôi găng tay này khác với hình dáng tiên giáp. Gã tùy ý chọn, tức thì không rời mắt được.
"Quận chúa điện hạ, tiên giáp này lấy được từ đâu?"
Vân Chỉ Nhạn thấy Tôn Lập thích đôi găng tay, nhìn miếng giấy dán trên nắp thì lắc đầu: "Thứ này cho vào kho hai trăm năm trước, không rõ lấy được ở đâu."
Tôn Lập nhìn đôi bao tay: "Mỗ lấy cái này, được chứ?"
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Tôn Lập gật đầu, đeo vào.
Gã dồn linh nguyên vào, chúng nhân kinh ngạc, găng tay bằng kim loại hóa thành ngân sắc dịch thể, thấm vào da gã.
"A! Bảo vật gì mà quái dị thế?"
Sùng Dần nói: "Quả nhiên là cơ duyên thuộc về mỗi người, Giang Sĩ Ngọc và Sùng Bá chọn mãi mà không thấy găng tay có gì khác."
Giang Sĩ Ngọc ấm ức, không phải ghen tức với Tôn Lập mà vì nhãn quang của mình quá tệ.
Đôi găng tay không hoàn toàn là "pháp khí", mà nằm giữa pháp khí và đơn dược. Hóa thành dịch thể tan vào tay Tôn Lập xong thì cùng xương cốt, kinh mạch, huyết nhục, hòa làm một.
Từ góc độ nào đó, tay gã hiện là "pháp bảo".
Tại thời đại của Võ Diệu và La Hoàn, như Kiếm đảm, đôi găng tay này được gọi là "Đơn khí", "Khí đơn", hoặc "Bổ thiên dược". Dù ở thời đại đầy rẫy tiên thiên chí bảo thì luyện chế "Bổ thiên dược" cũng không dễ.
Đôi găng tay có vẻ đơn giản phổ thông, không uy phong như Kiếm đảm nhưng tan vào tay gã xong thì gã nhận ra đẳng cấp còn trên Kiếm đảm!
Trong đó bao hàm một đạo ý thức khiến găng tay dung nhập vào thể nội gã, đạo ý thức chảy vào đại não.
Tôn Lập ngẩn người: là hai phần linh văn trận trang!
Không chính xác là hai tấm linh văn trận trang!
Bên tay trái là "Bá Vương chưởng", tay phải là "Thiên Vương chưởng" - - thực tế phối hợp thêm Bổ thiên dược, mới thật sự là Bá Vương chưởng, Thiên Vương chưởng.
Hai linh văn trận trang đều có một chủ linh văn trận trang, do một đệ nhị cấp linh văn trận trang và năm đệ tam cấp linh văn trận trang cấu thành.
Chủ linh văn trận trang gắn trên mu bàn tay, thông qua linh năng đạo tuyến nối đệ nhị cấp với đệ tam cấp.
Đệ nhị cấp linh văn trận trang hơi nhỏ hơn, gắn trên cổ tay. Đệ tam cấp linh văn trận trang mười phần tụ trân, yêu cầu đối với linh cấu sư cực cao, gắn trên năm ngón tay.
Nối nhau là những đường linh năng cực kỳ phức tạp, số lượng khổng lồ.
Tôn Lập hơi tiếc, với mức độ hiện tại không thể chế tác xuất linh văn trận trang cỡ này!
Từ Đại Tùy đến Quỷ Nhung, tới Thiên La xa xôi, linh cấu sư được chia từ nhất trọng thiên đến cửu trọng thiên. Cửu trọng thiên linh cấu sư thì ai cũng biết là suy đoán thôi chứ chưa từng có ai đạt tới.
Theo đẳng cấp linh văn trận trang mà linh cấu sư có thể hoàn thành thì là: Ba.
Ít nhất hoàn thành ba nhất cấp linh văn trận trang mới là nhất trọng thiên linh cấu sư. Hoàn thành ba nhị cấp linh văn trận trang trở lên mới là nhị trọng thiên linh cấu sư, cứ thế.
Tôn Lập lúc mới vào Tố Bão sơn gặp Chu Diên Khánh là tam trọng thiên linh cấu sư, trứ danh nhất Đại Tùy và Quỷ Nhung, năng lực cực hạn của y là tứ cấp linh văn trận trang, chỉ là không đủ cơ số đạt tới nên chưa được.
Tôn Lập trước đó chế tác linh văn trận trang, cơ bản đều là nhất cấp, có những tấm uy lực kinh nhân, đủ thấy tam cấp, tứ cấp còn đến thế nào. Linh cấu sư trở thành nghề tôn quý nhất Đại Tùy không phải ngẫu nhiên.
Phân thể thức linh văn trận trang có thể coi là nhị cấp, kết cấu còn phức tạp hơn.
Linh văn trận trang cho Cửu đế mông đồng coi là tam cấp; còn Long bì ảnh linh văn trận trang của gã tuy uy lực mười phần nhưng không rõ đẳng cấp.
Theo quy tắc của Đại Tùy, Tôn Lập hiện tại chỉ là nhất trọng thiên linh cấu sư, dù gã có thể chế tác ba tam cấp linh văn trận trang.
Tôn Lập hiện tại có được Bá Vương chưởng, Thiên Vương chưởng, ít nhất cũng tứ cấp!
Cực hạn của gã là linh văn trận trang trên Cửu đế mông đồng, Bá Vương chưởng, Thiên Vương chưởng, thì gã bó tay.
Nhưng hai linh văn trận trang như mở ra cánh cửa khác cho gã, hóa ra linh văn trận trang có thể thiết kế như thế!
Gã vội từ biệt chúng nhân. Tất cả tưởng gã muốn nghiên cứu trận pháp mới nên không ai cản.
Vân Chỉ Nhạn sắp xếp xe ngựa, dọc đường Tôn Lập giao lưu với Võ Diệu, La Hoàn. Có Bá Vương chưởng và Thiên Vương chưởng, Võ Diệu giảng giải ba tầng cấu tạo linh văn trận trang.
Một ngày rưỡi liền, Tôn Lập xuống xe là về phòng, trưa hôm sau mới nghe xong.
Tôn Lập cân nhắc, dần có cảm giác.
Rồi gã vào Cựu thư lâu chọn sách về bí ẩn huy cấu để đọc.
Gã hiểu thêm về "Bá Vương chưởng" và "Thiên Vương chưởng". Tuy vẫn khó khăn nhưng tìm được manh mối, không thấy không thể với tới như trước.
Lúc gã ra thì tất cả đã tới.
Gã lấy ba Thú thần ấn giao cho Vân Chỉ Nhạn - - cũng như đã bán cho bọn Vũ Văn Dao.
"Cô nương dùng một, còn lại cho Bộ Thanh Duyên hòa Vũ Văn Tuyết Tuyết."
Bộ Thanh Duyên khiến gã có cảm giác không tệ, Tuyết Tuyết cũng khả ái, Tôn Lập vẫn nhớ, trước khi đi để lại Thú thần ấn coi như lễ vật.
Danh Sách Chương: