Tôn Lập móc một viên linh đơn ra nuốt, thoáng sau dễ chịu hơn nhiều.
Sùng Dần và Sùng Bá khôi phục được chút lực khí, cả ba nhìn nhau, không dám khinh cử vọng động. Không có kỳ môn trận, cả ba hợp lại cũng không chống nổi một đòn của Bách túc hung ngô.
Vọng Long quát: "Xem dưới giếng lửa là gì, ta cầm chân súc sinh này!"
Cả ba từ từ đứng dậy, Bách túc hung ngô rú vang, quất đuôi đẩy Vọng Long sang bên để quay lại.
Cả ba hồn phi phách tán, Vọng Long biết không liều mạng không được, cắn đầu lưỡi phun tinh huyết lên không trung thành sương máu.
Huyết sắc cổ bi được tắm trong sương máu, như được trùng sinh, quang mang vạn trượng, biến thành cao chừng năm trượng, với thế thái sơn áp đỉnh ép xuống, cả nham động lắc lư. Huyết sắc cổ bi ấn đuôi Bách túc hung ngô xuống đất cả trượng!
Bách túc hung ngô bị huyết sắc cổ bi đóng đinh xuống đất.
Tuyệt thế hung vật nổi giận, lật người va vào huyết sắc cổ bi.
Vọng Long gầm to: "Mau lên, ta không giữ được lâu!"
Bọn Tôn Lập lao nhanh tới, thấy từ miệng giếng rực lên thất sắc linh quang, linh lực bạo phát, hất cả ba lùi lại mấy bước.
Vọng Long hớn hở, hiển nhiên bảo vật trong đó mười phần bất phàm, phun ra một ngụm tinh huyết, cầm chân Bách túc hung ngô.
Bách túc hung ngô rống vang, thấy cả ba đến gần giếng lửa thì cuống quít vô cùng, huyết sắc cổ bi bị nó kéo rung rinh, đích xác không còn giữ được lâu.
Bọn Tôn Lập đến sát giếng lửa, nhìn rõ phía dưới.
Giếng sâu ba trượng, miệng tuy chỉ ba thước nhưng bên dưới rất lớn, nham tương sôi trào, lửa cháy rừng rực, trong đó có một thứ chìm nổi, thất sắc bảo quang từ đó phát ra.
Sùng Dần kinh ngạc: "Kia là... trứng Bách túc hung ngô!"
Bách túc hung ngô là yêu thú có trí, dù không sánh được với nhân tộc nhưng cũng hiểu được lành gần dữ tránh.
Bên dưới là hai quả trứng Bách túc hung ngô, chỉ cỡ nắm tay, đen xì, có ba dải vàng nhỏ xíu.
Nhưng dải vàng rất nổi bật, còn thuần chính hơn mẫu thân!
Hai quả trứng đặt trên một cái đĩa không rõ là đá hay gỗ, chìm nổi theo nham tương dao động.
Bách túc hung ngô hiển nhiên biết hấp thu hỏa chi lực trong địa tâm hỏa mạch rất có lợi cho đời sau nên mới từ tầng thứ ba bò lên, chiếm nơi này.
Chủ nhân cũ, Tam nhãn độc hỏa tích, có lẽ đã thành thức ăn của Bách túc hung ngô.
"Mau lên!"
Sùng Bá giục, Sùng Dần vung tay, pháp khí như lưới đánh cá rơi xuống, hai quả trứng phát quang mang chặn lại nhưng không ngăn cản được, Sùng Dần thu lưới, lấy cả hai quả trứng và khay đỡ, đoạn ném khay đi mà thu trứng.
"Sư thúc, đắc thủ rồi, đi mau!"
Cả ba lao nhanh ra cửa động, đoạn hậu đương nhiên là Vọng Long.
Bất ngờ là Sùng Dần gvừa hô xong, cả ba chưa rời khỏi giếng lửa thì Sùng Mạch đang nằm im đột nhiên "sống" lại, lao nhanh ra cửa, rồi lao đi.
Bọn Tôn Lập ngẩn người, cùng mắng chửi.
Sùng Dần và Sùng Bá lao ra, La Hoàn và Võ Diệu cùng nói: "Nhặt cái đĩa kia lên!"
Tôn Lập ngẩn người, Bách túc hung ngô triệt để nổi giận, lại phun yêu tâm, hắc kim sắc quang mang vô biên vô tận đổ vào Vọng Long khiến y phải dốc sức.
Tôn Lập chạy ngay, Mãng long tỏa liên hóa thành cỡ sợi tóc, quấn lấy cái đĩa, thần bất tri quỷ bất giác!
Cả ba ra đến cửa thì cùng gọi: "Sư thúc đi mau!"
Vọng Long bị Bách túc hung ngô cầm chân, thân thể nó quấn lấy huyết sắc cổ bi. Vốn y định dùng cách nào cầm chân Bách túc hung ngô, hiện tại bị nó cầm chân ngược.
Huyết sắc cổ bi lai lịch thần bí, là bản mệnh pháp khí của Vọng Long, dù thế nào cũng không thể bỏ, nhưng dù y thi triển thủ đoạn gì, ba pháp khí hạng nặng thay nhau giáng xuống, Bách túc hung ngô nhận định y là thủ phạm cướp hài tử thì mắt phun lửa, lao bổ tới quấn chặn lấy.
Cứ thế này, Vọng Long sẽ chết trong nham động!
La Hoàn nói: "Dạy ngươi một cách tăng uy lực cho ngọc ấn."
Tôn Lập bất ngờ: "Lão nhân gia đã nói ngọc ấn thành hình, không tăng được uy lực nữa sao?"
"Ta nói là cách bình thường cơ mà."
Hỏa lan ngọc ấn tích lũy thiên địa linh khí đã bị tổn hao gần hết, Tôn Lập lấy ra thì cái ấn đãm ờ đi, đường nét ở đáy gần như không nhìn rõ.
Tôn Lập nghiến răng, dồn linh nguyên vào, ngọc ấn nổ tung.
Cửu mục linh văn thứ bảy hóa thành kim quang từ từ bay lên, gã giơ tay, mấy nét của linh văn bị thay đổi.
"Oành!"
Khí thế của linh văn tăng thêm hai cấp!
Sùng Dần và Sùng Bá cả kinh, Tôn Lập ra hiệu, cả hai gật đầu, Tôn Lập tin được cả hai, bí mật này sẽ được họ giữ hộ.
Tôn Lập hít sâu một hơi, lại dồn linh nguyên hồn hậu vào linh văn.
Sùng Dần và Sùng Bá nhìn nhau, ấn lên vai Tôn Lập: "Để bọn ta giúp một tay!"
Hai làn linh nguyên dồn vào, Tôn Lập dẫn đạo vào linh văn. Linh văn càng ngưng thực, quang mang nội liễm, rực màu vàng đậm!
"Đi!"
Tôn Lập quát, linh văn trầm trọng như núi va vào đầu Bách túc hung ngô.
Sau tiếng nổ, linh văn tựu như ấn sâu vào thể nội Bách túc hung ngô, quang mang ràn rạt, nó văng đi mấy chục trượng, Vọng Long vội thu huyết sắc cổ bi, lao vút tới.
Y không thấy việc ở ngoài cửa động, tưởng bọn Tôn Lập liên thủ, chấn tan cổ bi, dồn linh nguyên vào linh văn hất lùi Bách túc hung ngô.
Y không đoán sai mà chỉ sai một phần quan trọng nhất.
Vọng Long lao ra, Sùng Mạch đã chạy từ lâu, cả bốn không dám chậm chễ, vừa chạy vừa dẫn nổ Thiên lôi tử.
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng nổ vang vọng, nham động sụp xuống.
Bốn người liều mạng xông ra, nham động đổ từ ngoài vào!
Vọng Long gần như không dừng tay, ném ra Lưu ly bảo thuyền, chúng đệ tử đã tụ lại, Lưu ly bảo thuyền tiếp dẫn các đệ tử, phi hành sát mặt đất, tiến vào rừng đá.
Sau lưng còn vang tiếng gầm phẫn nộ cùng tiếng va đập liên tục!
Thoáng sau nổ vang một tiếng, nham thạch cỡ gian phòng bị hất văng, tảng cao nhất lên cao cả trăm trượng!
Mặt đất nứt ra một lỗ lớn, Bách túc hung ngô gầm lên lao ra, định tìm địch nhân đã cướp hài tử nhưng Lưu ly bảo thuyền tốc độ cực nhanh, liên tục đổi hướng thì nó sao tìm được?
Nó nổi giận tung hoành tại sơn cốc, yêu thú khác tức thì xui xẻo...
Lưu ly bảo thuyền liên tục đổi hướng bảy lần, cả Vọng Long cũng không biết đến đâu.
Suốt hai canh giờ, y mới đáp xuống một rừng đá quỷ dị.
Chúng nhân lắng nghe, tựa hồ ngoài xa còn tiếng gầm không cam lòng, nhưng rất nhỏ. Ai nấy thở phào, Vọng Long thu Lưu ly bảo thuyền, quay người vả lên mặt Sùng Mạch.
"Chát!"
Sùng Mạch bị đánh quay tít hai vòng, nửa mặt sưng vù, khóe mắt nứt ra, răng nát vụn.
Sùng Mạch quỳ phịch xuống, liên tục dập đầu với Vọng Long: "Sư thúc tha mạng, sư thúc tha mạng..."
Chúng đệ tử ngạc nhiên, sao vừa thoát là Vọng Long sư thúc động thủ với người nhà?
Bọn Tôn Lập đều trừng mắt với Sùng Mạch thì ai cũng đoán ra y chắc đã gây ra việc gì đó trái đạo nghĩa.
Họ không biết Sùng Mạch không chỉ gây ra, mà tới hai lần!
"Tha mạng!" Vọng Long hung hãn vô cùng: "Bản tọa chấp chưởng Hình đường, việc gì cũng theo phép công. Sùng Mạch ngươi cũng biết không tuân theo lệnh, lâm trận thoát đào, hai tội danh này cộng lại thì trừng phạt thế nào!"
Sùng Mạch run lên, hai tội danh quá lớn, tội nào cũng đủ để xử tử!
"Sư thúc tha mạng! Sư thúc tha mạng!"
Vọng Long quát: "Ai cũng như ngươi thì Tố Bão sơn xong rồi! Không tha được!"
"Sư thúc!" Sùng Trọng và Sùng Kim thỏ tử hồ bi, cùng quỳ xuống khẩn cầu: "Sư thúc, hiện tại chúng ta đang lúc nguy hiểm, cần dùng người, xin sư thúc pháp ngoại khai ân, cho y lấy công chuộc tội."
"Đúng, sư thúc, Liệt Hỏa cốc hung hiểm vô cùng, chúng ta mới vào đây hai ngày đã liên tục gặp hung hiểm, Sùng Mạch cũng là hảo thủ Đạo nhân cảnh, để y lấy công chuộc tội!"
Danh Sách Chương: