Lưu Minh Kiến không nén được nói: "Sư huynh nên nghe mỗ, mỗ biết sư huynh có tiền nhưng không thể phung phí như thế, xem sư huynh mua gì kia..."
Tôn Lập không giận, vì Lưu Minh Kiến thật sự quan tâm đến gã, nên gã xua tay: "Lưu chưởng quỹ, ở đây có Hổ ban kim thạch không?"
Tôn Lập hỏi, Lưu Minh Kiến ngẩn người, gật đầu: "Khẳng định có."
"Phiền tìm hộ một khối cỡ nắm tay." Tôn Lập lấy hai khối linh thạch đưa cho y. Hổ ban kim thạch không phải nguyên liệu quý giá gì, giá này là đủ.
Lưu Minh Kiến thu linh thạch rồi đi không lâu, quay lại mang theo Hổ ban kim thạch, to hơn Tôn Lập yêu cầu nhiều, cỡ bát ăn cơm.
Tôn Lập hỏi tiếp: "Lưu lão bản, phiền đục Hổ ban kim thạch thành một cái bình, không cần lớn, chỉ đủ ngụm nước là được, nhưng thành bình phải dày."
Lưu Minh Kiến ngơ ngác, Tôn Lập mỉm cười gật đầu.
Hổ ban kim thạch cũng cứng như nham thạch, làm thành bình với Lưu Minh Kiến không khó, y tế xuất pháp khí cắt thành hai phần, phần lớn hơn khoét một lỗ làm thân bình, phần nhỏ hơn cắt thành nắp.
"Tiếp theo sư huynh định làm gì?"
Tôn Lập đón lấy bình đá, cảm tạ Lưu Minh Kiến: "Đừng vội, các hạ sẽ hiểu ngay thôi."
Lúc gã lấy khối Ngọc lâm thạch mua tại Quỷ thị ra, Lưu Minh Kiến lại lắc đầu. Tôn Lập cẩn thận bưng măng đá trong tay, tâm niệm máy động, Hỏa lôi việt từ trữ vật không gian bay ra.
Hỏa lôi việt xuất hiện, Lưu Minh Kiến lại biến sắc.
Không phải y định sát nhân đoạt bảo mà vì nhận ra pháp khí bất phàm!
Về đẳng cấp, pháp khí này không cao, cùng lắm là cửu phẩm hạ, đương nhiên có thể nhập phẩm đã khá lắm rồi nhưng khiến y kinh ngạc vì pháp khí này vượt xa cửu phẩm hạ thông thường, gã lăn lộn thương trường nhiều năm nên con mắt đánh giá rất tuyệt diệu, Hỏa lôi việt xuất hiện là y biết cách luyện chế phi phàm!
Thầm đánh giá uy lực pháp khí, Lưu Minh Kiến phát hiện, cửu phẩm hạ pháp khí này, uy lực không kém gì bát phẩm hạ!
Lưu Minh Kiến tuyệt đối tin vào nhãn lực bản thân. Cảnh giới của Tôn Lập mà gã cũng nhìn ra, tu vi như thế mà có pháp khí cỡ này, sau lưng vị "Dạ Ma Thiên" sư huynh chỉ e gia tộc hùng mạnh đến mức kinh nhân!
Nhãn lực như thế nên mới cho là Tôn Lập mua Ngọc lâm thạch và tương giá là mất tiền oan uổng.
Tôn Lập nhìn Lưu Minh Kiến, y giật mình, mình nhìn pháp khí của người ta như thế rất dễ hiểu lầm nên vội rời ánh mắt đi.
Tôn Lập nhìn khối Ngọc lâm thạch mấy lần rồi khống chế Hỏa lôi việt vạch mấy nhát, tựa hồ quyết định.
"Lưu chưởng quỹ, Hổ đạo nhân đó lai lịch thế nào? Thứ này y có từ đâu?"
Lưu Minh Kiến cấm cảu: "Còn thế nào nữa? Là tiểu tán tu nào đó vất vả tìm khoáng vật, y gặp là không hề khách khí sát nhân đoạt bảo. Quỷ thị này quá nửa đều có nguồn gốc như thế, sư huynh đã thấy đệ tử các đại môn phái tranh đấu nhưng tán tu chi với nhau còn tàn khốc hơn, giết là giết, không cần lo lắng bị sư môn, gia tộc báo thù, hạ thủ càng nặng..."
Tôn Lập vừa nói vừa chọn đúng chỗ, Hỏa lôi việt từ từ cắt vào "Ngọc lâm thạch".
Hỏa lôi việt sắc bén vô cùng, dễ dàng cắt được một rãnh trên Ngọc lâm thạch. Lưu Minh Kiến thò vào xem, trong khe có một tia ngân quang.
"À -" Lưu Minh Kiến lấy làm lạ, ghé sát vào xem.
Tôn Lập lần này ngó lơ, cẩn thận cho ngân quang vào bình bằng Hổ ban kim thạch.
Dung lượng bình rất nhỏ, "ngân quang" càng ít hơn, trông như thủy ngân mà chỉ có ba giọt!
Lưu Minh Kiến há miệng kinh hãi vô cùng – hiểu vì sao cần Hổ ban kim thạch làm bình đựng, vì đó là Thái hư thạch tủy!
Tu chân giới không phải cứ nguyên liệu trân quý là có thể tùy tiện mệnh danh, như thái hư, thái thượng, lưỡng nghi, thái ất thì đại bộ phận đều là nhị phẩm trở lên.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ nhưng đại đa số theo quy luật đó.
Thái hư thạch tủy là nhất phẩm hạ cực phẩm nguyên liệu.
Lưu Minh Kiến cũng lần đầu trong đời được thấy nhất phẩm nguyên liệu.
Thái hư thạch tủy dễ bốc hơi nhất, măng đá có Thái hư thạch tủy bị chặt ra thì phải lấy ngay, dùng bình bằng Hổ ban kim thạch đựng.
Cứ ở lại trong măng đá, Thái hư thạch tủy sẽ từ từ bị hút khô.
Đựng bằng thứ khác, Thái hư thạch tủy cũng bốc hơi hết.
Chỉ có Hổ ban kim thạch, tuy không quý giá gì nhưng có đặc tính giữ được Thái hư thạch tủy.
Thái hư thạch tủy quá quý trọng, Tôn Lập nhờ Lưu Minh Kiến chuẩn bị Hổ ban kim thạch làm bình thì y chưa hiểu, y không sao ngờ trong "Ngọc lâm thạch" bình thường đó lại có ba giọt Thái hư thạch tủy!
Y tự mệnh nhãn lực hơn người, không ngờ nhìn lần, còn Tôn Lập mà gã tưởng phí tiền lại vớ bẫm!
"Nhất phẩm nguyên liệu..." Lưu Minh Kiến cảm thán, quả thật kinh ngạc.
Y từng thấy người thu lợi ở Quỷ thị, thậm chí vớ bẫm nhưng như thế này thì vẫn là lần đầu.
Nhất phẩm nguyên liệu, tuyệt đối là vật phẩm trong truyền thuyết, Lưu gia nhiều đời tung hoành Đại Tùy tu chân thương giới nhưng chưa từng mua được nhất phẩm nguyên liệu.
Thái hư thạch tủy chỉ có ba giọt nhưng là nhất phẩm nguyên liệu thật sự!
Lưu Minh Kiến cầm khối "Ngọc lâm thạch" lên xem, rõ ràng là bình thường mà? Y bội phục vô cùng: "Sư huynh sao lại nhìn ra? Nhãn lực đúng là thần minh!"
Tôn Lập mỉm cười, đương nhiên không phải gã mà là Võ Diệu nhìn ra.
Với nhãn lực của Võ Diệu, chỉ liếc nhìn là nhận ra giữa vô vàn thứ.
Nhãn lực từ đâu mà có? Nhãn lực là do rèn luyện, thấy nhiều sẽ có nhãn lực. Ngọc lâm thạch thông thường có đường vân đỏ sậm trong đá rải đầu như cầu thang.
Nhưng có Thái hư thạch tủy thì đuôi hoa văn hơi lệch đi.
Chút xíu khác biệt này rất khó nhận ra, cả tu chân giới cũng không ai biết.
Như Lưu Minh Kiến - Lưu gia chưa từng thấy nhất phẩm nguyên liệu thì sao có nhãn lực nhận ra được?
Võ Diệu? Thời đại đó khắp nơi là thiên tài địa bảo.
Theo lời y thì tùy tiện chui vào bãi cỏ đại tiện có khi cũng đang bón phân cho Thất diệp tiên chi hoặc Vạn niên sâm quả.
Dù đại tiện, chỉ đánh rắm thổi tung bụi thì bên dưới có khi là thiên sinh thần thạch.
Đồ tốt nhiều, nhãn lực Võ Diệu dĩ nhiên vô địch.
Nhất phẩm nguyên liệu, với Lưu Minh Kiến là thần vật, nhưng trong mắt Võ Diệu thì "tạm được" – lúc đó y nói thế.
Có thể tưởng tượng, Tôn Lập nghe thế thì hưng phấn thế nào!
Võ Diệu lão nhân gia đưa ra tiêu chuẩn này thì với tu chân giới cần tăng lên mấy chục lần. Y nói là tạm được thì tại tu chân giới tất là bảo bối dấy lên mưa máu gió tanh?
Kết quả đích xác không khiến gã thất vọng, nhất phẩm hạ, nguyên liệu đỉnh cấp!
Lưu Minh Kiến không định hỏi kỹ xem Tôn Lập làm cách nào nhìn ra, chỉ là cảm thán. Y có lòng tin với nhãn lực của mình như so với Tôn Lập... Thôi vậy, không nên so.
Lưu Minh Kiến thèm muốn bình đá trong tay Tôn Lập vô cùng, Tôn Lập biết nên ném vào ngực áo, cười ha hả: "Lưu chưởng quỹ đứng có thèm muốn đồ của mỗ, nguyên liệu cỡ này ai nỡ đem bán?"
Lưu Minh Kiến tiếc rẻ, tuy biết hi vọng không lớn nhưng lúc tan hẳn thì vẫn tiếc. Nhất phẩm hạ nguyên liệu cơ mà, chỉ cần Tôn Lập nguyện ý bán, dù bán hết tất cả cũng mua bằng được, thậm chí chỉ cần đưa tin về, gia tộc tất sẽ tìm mọi cách mua cho được.
Có ba giọt Thái hư thạch tủy, dù ở phường thị cao cấp nhất Đại Tùy cũng là trấn điếm chi bảo!
"Tại hạ biết sư huynh không bán nhưng nếu sau này có ngày sư huynh đổi ý, nhớ cho tại hạ biết."
Tôn Lập gật đầu: "Tất nhiên, mỗ muốn bán thì sẽ tìm các hạ đầu tiên."
Trời sáng, Tôn Lập cáo từ: "Được rồi, mỗ về đây, tam bách niên Bạch lộ vân sơn thảo thì đã có sắp xếp, chừng tháng tới sẽ có."
Lưu Minh Kiến ngứa ngáy: Ngọc lâm thạch có ba giọt Thái hư thạch tủy, Tôn Lập còn mua một thứ khác, gã đã chứng minh không phí tiền, khẳng định nhìn chuẩn rồi mới xuất thủ. Dịch thể đục đục đó là gì?
Nhưng gã không nói, Lưu Minh Kiến không tiện hỏi gặng, đành đưa gã đi, tháng tới gặp lại.
Danh Sách Chương: