Tôn Lập giơ tay chỉ, mấy trăm viên tinh mang ngưng tụ thành quang cầu, Bách túc hung ngô đã lao tới.
Vọng Long nhân cơ hội, thân hình lao đến dưới vách động, thanh quang đại phủ bay ra, quét dọc theo vách, đá vụn tung tóe, tước đi một lớp của vách, Ngưng hỏa cương ngọc rơi rào rào, y vung tay, mặc kệ là đá vụn hay Ngưng hỏa cương ngọc, thu hết vào trữ vật không gian.
"Ầm"
Bách túc hung ngô va vào tinh quang, bị kim quang của cửu mục linh văn ngăn lại, lắc lư lui ngay.
Bách túc hung ngô tuy lùi nhưng không hề hấn gì, lắc lắc ngươi, mắt rực hung quang nhìn bốn người.
Bốn người bị nó va, dù có trận pháp phòng ngự, cũng thấy như bị núi va vào, khí huyết sôi trào, mắt tóe hoa cà hoa cải, một chốc sau hô hấp không thuận.
Trận kỳ rung lên bốp, bốp, bốp, suýt vuột đi!
"Vù -"
Tôn Lập thở phào, mới định thần thì Bách túc hung ngô chợt rú vang, bất chấp tất cả lao vào Vọng Long!
Vọng Long quát to, hai chân phát lực, ấn xuống đất nửa tấc, sau lưng rực ánh máu, bảo vật huyết sắc cổ bi bay lên, huyết ảnh chiếu lên y.
Y đẩy tay, thanh quang cự phủ, thiết tiên giơ lên, Lưu ly bảo thuyền hóa thành hồng quang bảo toa cỡ một trượng, ba pháp khí nghênh đón Bách túc hung ngô.
"Oành, oành, oành!"
Bách túc hung ngô phun lửa, quay tít, hất bay tất cả, thân thể lõm xuống ba chỗ.
Nó không hề bị ảnh hưởng, quét đuôi, mười mấy lưỡi bén chẻ vào Vọng Long!
Vọng Long lại gầm to, huyết sắc cổ bi hảo như được y cách không giơ lên đập!
"Ầm!"
Đập mạnh lên đầu Bách túc hung ngô, nó cũng choáng váng, rú vang lùi lại cả trượng.
Không cần Vọng Long dặn, Tôn Lập cũng biết lên làm gì.
"Lên!" Gã quát to, mục tiêu không phải Bách túc hung ngô mà là giếng lửa!
Quả nhiên bốn người lao tới, Bách túc hung ngô lại gầm lên phẫn nộ, bỏ Vọng Long lao tới. Tôn Lập định tới gần giếng lửa để thu hút chú ý.
Bống người cầm trận kỳ chỉ phòng ngự còn người lấy bảo vật là Vọng Long.
Bách túc hung ngô lao tới, bốn người đứng vững, Tôn Lập chỉ huy tinh mang, thi triển biến hóa khác của trận pháp. Hỏa lan ngọc ấn bao trùm, mấy trăm đạo tinh mang ngưng tụ thành một sợi xích, chặn trước mặt nó.
"Chát!"
Bách túc hung ngô va vào, Tôn Lập suýt thổ huyết, nó đang phẫn nộ nên sức mạnh cao hơn.
Tinh mang tổ thành sợi xích không bị va vỡ, quấn lấy Bách túc hung ngô.
Bách túc hung ngô nổi diên, vô số lưỡi dao bắn vào tinh mang.
Cách cách cách...
Bọn Tôn Lập như bị đấm vào ngực.
Vọng Long đã đến gần giếng lửa!
Bách túc hung ngô nổi giận rú vang, thần lực bột phát, phá tan tinh mang lao vào Vọng Long.
Vọng Long điều khiển huyết sắc cổ bi, Tôn Lập tiến tới khiễn Bách túc hung ngô phải vòng về chặn.
Cứ thế, nó chạy đi chạy lại còn bọn chật vật.
Trận pháp chặn được năm lần tấn công của Bách túc hung ngô, Hỏa lan ngọc ấn càng lúc càng nhạt quang mang, cửu mục linh văn thứ bảy gần như không nhìn rõ kim quang.
Sùng Dần và Sùng Bá nhợt nhạt, Sùng Mạch vừa thao túng trận pháp, vừa nhét linh đơn, bổ sung linh nguyên.
Thống khổ nhất là Tôn Lập, tất tu vi của gã thấp nhất lại phải chỉ huy trận pháp vận chuyển, áp lực hơn hết.
Bách túc hung ngô mỗi lần xung kích, sức mạnh kinh nhân khiến Tôn Lập thấy ngũ tạng lục phủ như bị thượng cổ cự thú lao vào.
"Oành!"
Bách túc hung ngô lại xô tới, tinh mang tản đi. Tốc độ tụ lại cực chậm!
Tôn Lập biết kỳ môn trận không chống nổi nữa, Vọng Long cũng đến gần giếng lửa thì gã thở phào, coi như đạt mục đích.
Bách túc hung ngô hiển nhiên nhìn thấy Vọng Long, phẫn nộ gầm lên nhưng bọn cả kinh vì nó không vội vàng lao đến chỗ Vọng Long, mà uốn mình dựng thẳng người!
"Xoẹt..."
Bách túc hung ngô liên tục cọ đôi càng hình câu liêm, búng mạnh tới, một đạo kim quang phun vào Vọng Long!
Sùng Bá cả kinh: "Yêu tâm ngoại phóng!"
Yêu tâm tương đương với yêu đơn của yêu tộc! Càng quan trọng ở chỗ chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không phát ra, nhưng uy lực cực kỳ đáng sợ!
Vọng Long giật mình, không ngờ bảo vật trọng yếu với Bách túc hung ngô đến mức này.
Y tỏ vẻ ngưng trọng, Lưu ly bảo thuyền, thanh quang cự phủ, thiết tiên xếp hàng trên đầu, bắn vào đạm kim sắc yêu tâm.
"Choang, choang, choang!"
Ba pháp khí căn bản không ngăn được yêu tâm, bị hất văng.
Vọng Long gầm vang, Nhiên huyết đơn được sử dụng, công lực tạm thời tăng lên Chân nhân cảnh!
Huyết sắc cổ bi rực quang mang, huyết quang va vào yêu tâm.
"Choang!"
Huyết sắc cổ bi văng đi, va vào vách đá thành một lỗ sâu.
Vọng Long loạng choạng ngồi phệt xuống thở hồng hộc.
Đạm kim sắc yêu tâm bắn lại, Bách túc hung ngô bất động, nuốt yêu tâm, lăn mấy vòng, mấy trăm cái chân vạch thành vết sâu dưới đất. Mượn sức này, nó lại bay lên, thân thể uốn trên không ở tư thế không thể tin nổi, bổ về phía bọn Tôn Lập.
Tinh mang mới tụ, sức mạnh chỉ hữu hạn.
Võ Diệu cười: "Quả nhiên ngô công đều thế, lại dùng chiêu Ngô công súy vĩ. Là trò tủ của Cửu mục thiên ngô, con cháu cũng học được."
Tôn Lập ngẩn người: "Ngô công súy vĩ? Tức là Bách túc hung ngô có vẻ lao tới, thật ra tấn công chính là đuôi."
Đôi gai độc trên đuôi Bách túc hung ngô, uy lực không kém cái cái càng.
"Còn phải nói? Các ngươi đã chọc giận con rết này, xem ra nó định liều mạng rồi."
Tôn Lập quát to: "Bên trái, toàn lực phòng ngự!"
Sùng Dần và Sùng Bá ngẩn người, lập tức làm theo, tụ tinh mang sang bên trái.
Sùng Mạch không nghe lời, khống chế toàn bộ tinh mang che chắn bên phải: "Ngươi điên rồi, Bách túc hung ngô tấn công bên phải, ngươi che bên trái thì muốn chết hả!"
Tôn Lập không ngờ lúc này mà Sùng Mạch cãi lời. Kỳ môn trận uy lực vốn không đủ, y chia mất một phần tư thì càng kém.
"Sùng Mạch, mau lên..."
Sùng Mạch chém đinh chặt sắt: "Đừng mơ! Lão tử không muốn chết!"
Không kịp nữa rồi, Bách túc hung ngô liều mạng là nhanh khôn tả, đôi càng đáng sợ cắt vào một bên người Sùng Dần thì thân thể to lớn chợt dừng trên không, cái đầu tan biến.
Đồng thời, đôi gai độc quét ngay tới!
"Ầm!"
Cái đuôi đập vào tinh mang, tinh quang tản đi, kim quang của Hỏa lan ngọc ấn tiêu hao hết, cửu mục linh văn tắt ngóm.
Sức mạnh không thể chống nổi ập tới, hình thành một vùng áp lực màu xanh cạnh bọn Tôn Lập rồi nổ tung như bong bóng.
Bốn người không chống nổi, rống lên thê thảm văng đi.
Sùng Mạch không ngờ yêu thú còn chiêu này, Tôn Lập phán đoán không sai!
Vọng Long chỉ muốn đập chết Sùng Mạch! Làm theo lời Tôn Lập, kỳ môn trận còn có thể chống nổi đòn đó, tranh thủ cho y chút thời gian quý giá.
Nhưng giờ y không thể không cứu, có điều đấu với Bách túc hung ngô thì hơi cật lực, y không dám lơi là, còn tinh lực đâu mà đi lấy bảo vật.
Tôn Lập rớt xuống, tai rung lên ong ong, một chốc sau mới tỉnh táo, toàn thân đau đớn!
Gã rủa thầm Sùng Mạch không biết bao nhiêu lần, chật vật ngưng tụ lại chút sức, tựa vào một tảng đá.
Sùng Dần và Sùng Bá ngã cách đó mấy chục trượng, từ từ ngồi dậy, thủ phạm Sùng Mạch úp mặt cách hơn mười trượng, không rõ sống chết.
Bách túc hung ngô xòe mấy trăm cái chân sắc bén như vô số liêm đao vung lên, nó chía múa may trên không cũng khiến Vọng Long chật vật.
Không có bọn Tôn Lập cầm chân dù Vọng Long dùng Nhiên huyết đơn đại tổn bản nguyên để tạm thời đạt tới Chân nhân cảnh thì cũng không phải đối thủ của Bách túc hung ngô.
Nhưng nghĩ đến bảo vật trân quý, y không cam lòng lui đi, cố gắng chút nữa cho bọn Tôn Lập hơi khôi phục, xem có cách khác không.
Danh Sách Chương: