Người Điền gia đến thẳng huyện thành.
Điền thôn trưởng và huyện lệnh đại nhân xưng huynh gọi đệ, huyện lệnh đại nhân biết gả con gái cho Điền Anh Đông là bất khả thi, một huyện lệnh nhỏ nhoi không thể trèo cao nên mấy năm trước đã cho con gái nhận Điền thôn trưởng làm nghĩa phụ, rồi gả con cho nhà giàu khác.
Quan hệ hai nhà rất thân, nhưng người Điền gia không đến huyện nha, mà đến đông bắc đạo quan.
Đạo quan rất rộng, ngói đỏ tường trắng, cực kỳ khí phái.
Cửa có tượng Huyền vũ cõng bia đá, trên khắc hai chữ: Cung quan.
Cửa lại vắng vẻ, không chỉ thế, ai thò đầu vào là hai trung niên đạo sĩ sẽ liếc tới, hàn quang như đao, bức người đó chạy ngay.
Người Điền gia nói rõ thân phận, lập tức được mời vào.
Vào trong là có đạo đồng đón, đến hậu viện còn thấy đạo sĩ tập luyện buổi tối.
Một đạo sĩ lên thay thế đạo đồng, thản nhiên: "Quan chủ đã biết, đợi một chút."
Điền gia gần đây có mời một vị quản sự từng hầu hạ thượng thư, kiến đa thức quảng, đến đạo quan thì tỏ ra khiêm tốn, vào sương phòng đợi.
Phú nhân vương hạ được Đại Tùy, trừ thôn tính nguyên liệu tu chân thì động tác lớn nhất là "bái phỏng" Đại Tùy thiên tử.
Tuy y không làm gì được Đại Tùy thiên tử nhưng y nhất thống Đại Tùy tu chân giới, sau lưng lại có Quỷ Nhung thiết kỵ, khiến triều đường khuất phục thật dễ dàng.
Sau khi “trò chuyện vui vẻ” với Đại Tùy thiên tử thì có đạo chính lệnh ban xuống: xây "cung quan” tại Đại Tùy, mỗi huyện có một huyền quan, châu là "châu quan". Tại kinh thành cũng thiết lập "Thiên tử quan”, thống lĩnh mọi cung quan.
Cứ ba năm, các cung quan sẽ khảo sát hài đồng năm tuổi trở lên trong huyện có tiềm lực tu chân hay không rồi chọn cho Thần Hoang đạo.
Mô thức này học theo Thiên La đạo đình, cung cấp lực lượng hậu bị cho Thần Hoang đạo.
Đấy là mục đích lớn nhất Phú nhân vương tấn công Đại Tùy, vì thế y mới dốc vật lực, nhân lực diệt Đại Tùy tu chân giới!
Quan chủ là một Thần Hoang đạo tu sĩ mới đạt Phàm nhân cảnh, tại Thần Hoang đạo không là gì, tuy không có tiền đồ nhưng cũng có mấy phần kiến thức.
Điền Anh Đông quy thuận Thần Hoang đạo thì ai cũng biết, hai năm nay thư đưa về Liên Hoa Đài thôn đều do cung quan chuyển.
Điền gia chỉ sai người hầu đến, quan chủ dù trọng thị Điền Anh Đông cũng không quá khách khí.
Điền gia quản sự lo lắng. Quan chủ làm xong mấy việc mới sai người đưa quản sự vào.
Điền gia quản sự quỳ xuống khấu đầu: "Tiên trưởng, đại sự không xong, Tôn Lập về rồi. Lão gia nguy đến nơi! Mong tiên trưởng thông cho thiếu gia về!"
Quan chủ cương mới tỏ ra đắc đạo cao nhân, nghe thế thì đứng lên, kinh ngạc: "Tôn Lập về rồi? Thông tri Điền Anh Đông? Thông tri để làm gì?"
Điền gia quản sự nóng lòng, không nghe ra hàm ý của quan chủ: "Tất nhiên là bảo thiếu gia về bắt con chuột đó!"
Quan chủ ngạc nhiên, tin Điền Anh Đông đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, triệt để áp chế Vân Phá Hạc lan khắp Thần Hoang đạo, quan chủ cũng biết nhưng Tôn Lập lúc đột vây ở Kim Phong Tế Vũ lâu đã giết tọa trấn cao thủ Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng.
Điền Anh Đông cho là cảnh giới hơn Tôn Lập, tuy Tôn Lập từng giết Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả nhưng thắng bại giữa y và Tôn Lập không thể đơn giản cho rằng ai chiến thắng đối thủ cao cấp hơn để đoán.
Điền Anh Đông từ lúc ở Liên Hoa Đài thôn, tự thấy mình hơn Tôn Lập, giờ tự nhận cảnh giới cao hơn thì Tôn Lập sẽ là thủ hạ bại tướng.
Tuyệt đại bộ phận mọi người đều tư duy đơn giản trực tiếp: Tôn Lập từng giết Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, Điền Anh Đông chỉ đệ nhị trọng, dù thế nào cũng không phải đối thủ.
Quan chủ nghĩ như thế.
Điền gia quản sự nói xong, quan chủ nhìn y đầy ngạc nhiên: "Tôn Lập về rồi, Điền Anh Đông sao dám xuất hiện? Hai năm trước y không phải đối thủ của Tôn Lập, các ngươi lấy đâu ra tự tin rằng Điền Anh Đông thắng nổi Tôn Lập?"
Quan chủ và tuyệt đại bộ phận Thần Hoang đạo ma tu đều không có hảo cảm với Điền Anh Đông.
Điền gia quản sự ngẩn người: "A?"
Y tuy là nhất giới phàm nhân, nhưng từng hầu hạ đại nhân vật, hiểu ngay: Điền gia thiếu gia nói khoác.
"Xin tiên trưởng tương trợ, mau báo tin cho thiếu gia."
Quan chủ nhạt giọng: "Mỗ sẽ tận lực, bất quá, Điền Anh Đông về cũng chỉ là dê vào miệng cọp."
Mặt quản sự nóng lên, vội cáo từ.
Dọc đường về y tính xem tiếp theo nên làm sao.
Về Liên Hoa Đài thôn, y cẩn thận bẩm cáo Điền thôn trưởng, không dám nói thẳng nhưng ý rất rõ.
Điền thôn trưởng không tin, mắng đuổi y ra. Điền thôn trưởng tuyệt đối tin tưởng nhi tử.
Quản sự không nói gì, thu dọn đồ rời Điền gia. Trước đi đi còn nói rõ với mấy người hầu thân tín, tin tức đồn loạn xạ.
Mấy năm nay Điền Anh Đông không ngớt đưa thư về, lời lẽ tự tin, người hầu đều bán tín bán nghi, tuy sợ nhưng không chạy hết.
Điền thôn trưởng vẫn tin rằng khi con về là ngày Tôn Lập chết!
Sáng sớm hôm sau, Liên Hoa Đài thôn lại có một trung niên hán tử đến, khách khí hỏi đường đến Tôn gia.
Người được hỏi là Lý lão gia tử, Lý lão gia tử thề rằng vị đó cưỡi lộc giác thần thú phun lửa, vì không muốn dọa thôn dân nên biến hóa mất đi, tuyệt đối là tiên nhân!
Được nói chuyện cùng tiên nhân, Lý lão gia tử rất vinh dự.
Trung niên hán tử đến ngoài nhà Tôn Lập, thấy bên trong không có động tĩnh, không dám quấy nhiễu, xếp bằng đợi ở ngoài.
Chúng thôn dân tụ tập, không tin lời Lý lão gia tử thì từ ngoài thôn có tiếng ầm ầm như sấm.
Thôn dân ngẩng lên thấy cỗ xe bằng vàng ròng, khảm bảo thạch mỹ ngọc, do sáu giao thủ hổ thân cự thú kéo, trên xe là một viên đại tướng kim khôi kim giáp, đến nơi thì hỏi: "Xin hỏi Tôn gia ở đâu?"
Cỗ xe đó e là Đại Tùy thiên tử không dùng nổi, sáu cự thú dài ba trượng, liễu nhiễu tử sắc hà khí và lưu kim hỏa quang, răng bén như đao, chúng thôn dân sợ đờ người.
Chỉ Lý lão gia tử tự mệnh có kinh nghiệm trò chuyện với tiên nhân nên cúi ngươi vái: "Ở phía tây thôn, hơi lệch bắc."
Tiên nhân cưỡi xe đi qua, chưa được ba xa thừi dừng lại, trên mình chảy kim quang, cởi áo giáp, thành một thanh niên võ sĩ cao lớn.
"Sớm thế này, gây ra động tĩnh kinh nhiễu Tôn sư huynh thì không được." Đoạn rón rén đi về phía tây bắc.
Thôn dân tròn mắt.
Sáng đó, chưa tới một canh giờ có tới mười ba toán đến Liên Hoa Đài thôn tìm Tôn Lập.
Nhiều thì ba bốn người, ít thì chỉ một, nhưng ai cũng khiến thôn dân cả kinh.
Thôn dân ẩn ước cảm giác được trong thế giới tiên nhân, địa vị của Tôn Lập hơn xa Điền thiếu gia.
Điền thôn trưởng nghiến răng: "Gọi nhiều người đến có tác dụng gì? Phế vật vẫn là phế vật, con ta về, một mình đủ quét sạch tất cả!"
Tôn Lập biết bên ngoài có tu sĩ, lấy làm lạ: Gã không biết ai, họ đến làm gì? Sao lại biết gã về?
Đợi phụ mẫu và đệ đệ tỉnh lại, gã chỉnh y phục, mở cửa ra vòng tay: "Chư vị, Tôn Lập xin chào."
Mười ba đợt, tổng cộng hai mươi bốn người, đều rất lễ phép: "Xin chào Tôn sư huynh!"
"Chư vị khách khí, không biết chư vị tìm Tôn mỗ có gì chỉ giáo?"
Thanh niên võ sĩ bước lên: "Tôn sư huynh, bọn tại hạ là người Thu Thảo xã, sư huynh mới về Đại Tùy, cõ lẽ không biết, để bọn tại hạ giới thiệu."
Tôn Lập giơ tay: "Xin cứ nói."
Thanh niên võ sĩ nói: "Tại hạ Tống Song Vũ, xuất thân Tiên Kiều phái."
Chúng nhân báo danh theo.
"Tại hạ Cừu Sơn Tử, xuất thân Trầm Binh môn."
"Triệu Trường Sinh, Tô Anh Lâm, xuất thân Ngọc Kiếm sơn trang."
"Lương Hồng Liệt, đệ tử Đô Vũ môn."
Họ thông báo lai lịch, đều là đệ tử Đại Tùy tu chân môn phái trước kia, phần lớn thuộc Nhất lâu song môn thất đại phái.
Lúc giới thiệu hoàn tất, Tống Song Vũ mới kể kỹ cho Tôn Lập nghe.
Phú nhân vương diệt Đại Tùy tu chân giới xong thì không thể giết sạch mọi tu sĩ. Có người như Điền Anh Đông đầu hàng, nhưng cũng có người biết khả năng thành công không cao thì vẫn phản kháng, những tu sĩ này tổ thành "Thu Thảo xã".
Ngụ ý rất rõ, gió thu như dao cắt qua, cỏ khô võ vàng, nhưng đã mọc rễ, gió xuân tới là mọc lên.
Bọn Tống Song Vũ là người Thu Thảo xã.
Danh Sách Chương: