Tô Tiểu Mai nhìn Tôn Lập cười hì hì: "Trùng hợp thật."
Vân Chỉ Nhạn vẫn lo lắng: "Hướng Thiên Tiếu cứng đầu, quyết tâm đấu với tại hạ, lại quyết lấy mạng các vị, nếu không có tại hạ..."
Tôn Lập xua xua tay: "Điện hạ bất tất lo lắng, bọn tại hạ tránh y là xong."
Vân Chỉ Nhạn lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Không được, tại hạ đã nhúng vào thì sẽ giải quyết triệt để."
Đoạn thân hình như mây trời đuổi theo Hướng Thiên Tiếu.
"Ha ha!" Tô Tiểu Mai ôm bụng cười: "Quả nhiên là nữ tử si tình, vì tình lang mà dốc lòng!"
Tôn Lập không cam tâm bị Tô Tiểu Mai trêu, thẹn quá hóa giận: "Ngươi nên học người ta, cô nương như thế mới dễ lấy chồng!"
Tô Tiểu Mai bị chọc vào nỗi đau, liền chịu nín.
Ngưu Đức Vũ không biết nói gì, lắc đầu nhăn nhó.
...
Tông Khánh Viêm ngạc nhiên.
Mới thấy Hướng Thiên Tiếu, y định trợ lực nhưng đối phương là Nam Ô Hoàn đệ nhất thiên tài, đường đường Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, dồn cả gia tộc của y lại cũng vô dụng.
Tông Khánh Viêm ảo não, chật vật lắm mới gặp cơ duyên, sao lại đoạn tuyệt như thế?
Tiếp theo đó là Chiêu Vân quận chúa xuất thủ!
Tông Khánh Viêm càng kinh ngạc, lời Vân Chỉ Nhạn và Tô Tiểu Mai nối lại, chứng thực cho suy đoán của y.
Chiêu Vân quận chúa không ngại đắc tội Nam Đấu môn cũng định trừ diệt Hướng Thiên Tiếu giúp họ, Tông Khánh Viêm phải đánh giá lại về họ!
Y ngẫm nghĩ rồi hạ quyết tâm.
...
Tôn Lập kỳ thực hơi ấm ức, gã không cần Vân Chỉ Nhạn "cứu", thậm chí Vân Chỉ Nhạn còn không biết đã làm hỏng việc của gã, không thì bây giờ tất cả đã ngồi quanh đống lửa đợi Tô Tiểu Mai làm "vịt nướng Lão Từ".
Ngưu Đức Vũ không biết nên cảm kích Chiêu Vân quận chúa mãi.
Tiếng bước chân từ hướng khác vọng lên, bọn Tôn Lập cảnh giác thì có người nói: "Đạo hữu đừng hiểu lầm, bọn tại hạ không có ác ý."
Tông Khánh Viêm đi ra, hai sư đệ theo sau.
Tôn Lập ngẩn người. Gã có ấn tượng về Tông Khánh Viêm, Tô Tiểu Mai nói ngay: "Không phải mặt cương thi ở ngay sau chúng ta hả..."
Nàng ta thè lưỡi, không tiện nói nữa.
Tông Khánh Viêm ngượng vô cùng, vòng tay vái: "Tông Khánh Viêm có mắt không tròng, đã mạo phạm, mong các đạo hữu bỏ quá."
Ngưu Đức Vũ hừ lạnh, nhạt giọng: "Không dám."
Tông Khánh Viêm tạo cho nàng ta ấn tượng quá tệ.
Tông Khánh Viêm cũng biết, nhìn ba người thấy Tôn Lập không nói, càng khiến y thấy Tôn Lập mới là chủ sự.
Y ôm quyền với Tôn Lập: "Đạo hữu, tại hạ có thể đến gần không?"
Tôn Lập xua tay, Tông Khánh Viêm từ từ đi tới.
"Mời ngồi." Tôn Lập chỉ vào tảng đá cạnh đó, Ngưu Đức Vũ và Tô Tiểu Mai không nói gì.
"Đạo hữu, hổ thẹn, tại hạ Tông Khánh Viêm, gia tổ Tông Dương Hỏa." Y tự khai.
Ngưu Đức Vũ nhướng mày: "Một trong Nam Ô Hoàn tam đại ấn sư, Tông Dương Hỏa lão tiền bối?"
"Chính thị gia tổ." Tông Khánh Viêm gật đầu. Ngưu Đức Vũ đổi sắc mặt: "Hóa ra là con cháu Tông lão, vừa nãy chậm chễ, mong Tông thiếu bỏ qua."
Tôn Lập biết Ngưu Đức Vũ lại nổi tính, gặp linh thú tông sư thì y thành tâm kính phục.
Tông Khánh Viêm xua tay: "Không dám, đạo hữu xưng hô thế nào?"
Ba người nói ra, Tông Khánh Viêm gật đầu: "Tôn sư huynh, tiểu đệ mạo muội kết giao, thật ra mặt dày, sư huynh tất lấy làm lạ vì sao tiểu đệ lại nhiệt tình."
Ai nấy đều nghĩ thế, nhưng y nói ra thì họ hơi ngượng.
Tôn Lập nói một đằng nghĩ một nẻo: "Hắc hắc, kỳ thực không nghiêm trọng như thế..."
Tông Khánh Viêm cười khổ: "Tôn sư huynh không cần nể mặt, tiểu đệ biết mình không được yêu mến gì, nhưng việc muốn cùng Tôn sư huynh kết giao là lòng thành!"
Tô Tiểu Mai đảo mắt, thầm nhủ: Tôn Lập gần đây phát đào hoa vận, vừa có Vân Chỉ Nhạn, giờ lại Tông Khánh Viêm...
"Kỳ thực lúc Tôn sư huynh thi, gia tổ ở cạnh Vu Thần Uyên tiền bối. Như thế chắc Tôn sư huynh đã hiểu?"
Tôn Lập biết chắc là Vu Thần Uyên để lộ gì đó.
Tông Khánh Viêm lại đứng lên ôm quyền: "Khánh Viêm mong được theo sư huynh để nghe dạy dỗ..."
"Dừng!" Tôn Lập phất tay: "Mỗ nổi gai ốc rồi!"
Tông Khánh Viêm đỏ mặt: "Những lời này tiểu đệ cũng ngại nhưng là thành ý, sư huynh hiểu cho, nếu sư huynh không chê, tiểu đệ xin theo hầu ba năm, mong lúc nhàn rỗi được sư huynh chỉ dẫn."
"Nghiêm trọng." Tôn Lập nhạt giọng: "Các hạ nói thẳng ra cũng là quyết đoán. Không cần đi theo, sau Thú thần đại hội cứ đến Kim Dương phái, trao đổi riêng không thành vấn đề."
Tông Khánh Viêm hớn hở: "Đa tạ sư huynh!"
Gã nghĩ mãi rồi mới quyết định nói thật, Tôn Lập tuy trẻ tuổi nhưng khiến Vu Thần Uyên tâm phục khẩu phục thì sao có thể đơn giản được?
So với dùng mọi cách tiếp cận rồi cũng bị lộ thì chi bằng thừa nhận tất cả.
Đương nhiên làm thế cũng nguy hiểm, bất quá Tông Khánh Viêm đánh cược đúng.
Y thở phào rồi phất tay với lưỡng vị sư đệ: "Sư đệ, bày tiệc!"
Hai sư đệ kỳ thực cũng toát mồ hôi, Tông Khánh Viêm qua được ải này, cả hai vội lấy từ trữ vật không gian ra một cái hộp lớn, láy ra đủ loại món ăn.
Đũa ngà voi, bát đĩa bạc, tất cả đều đầy đủ.
Lúc hai sư đệ bày biện xong rồi lấy ra hai hồ lô mỹ tửu, bọn Tôn Lập suýt rớt tròng, đồ nướng của Tô Tiểu Mai trước đó đã khiến họ vừa ý, không ngờ bên đó chuẩn bị kỹ thế.
Tông Khánh Viêm cười: "Gia tổ thường giáo huấn là tiểu đệ chỉ tham khẩu phúc nhưng tại hạ thích ăn uống, không bỏ được. Đây không phải cố ý chuẩn bị mà mỗi lần đi ra ngoài đều mang theo mười phần, hoang sơn dã lĩnh thế này, mong Tôn sư huynh thưởng thức."
"Tất nhiên!" Tôn Lập không hề khách khí, cầm đũa ngay, Tô Tiểu Mai cũng không kém. Đồ ăn này tuy có vẻ bình thường nhưng mỗi món đều nấu bằng một kiểu, đẹp màn gon, cả hai tức thì nghĩ tốt hẳn về Tông Khánh Viêm.
Ngưu Đức Vũ thầm than: Dù ở đâu, có tiền cũng được hưởng thụ. Tông Khánh Viêm có gia gia trong Nam Ô Hoàn tam đại ấn sư, không thì sao sống thoải mái thế được?
Tiếng áo phất trong gió, Chiêu Vân quận chúa Vân Chỉ Nhạn như thiên nga đáp xuống, hơi nhíu mày.
Tông Khánh Viêm vội cùng sư đệ khấu bái: "Nam Ô Hoàn Tông gia Tông Khánh Viêm, ra mắt điện hạ!"
Vân Chỉ Nhạn gật đầu, đoạn bảo Tôn Lập: "Hướng Thiên Tiếu có chút thủ đoạn, tại hạ đuổi theo muộn, y đã chạy mất."
Tôn Lập vung đũa: "Nào, ăn đi, ngon lắm."
Vân Chỉ Nhạn khẽ mỉm cười: "Các vị ăn đi, tại hạ không cần."
Nàng ta ngồi xuống một tảng đá, hơi lo: "Tại hạ có mặt, Hướng Thiên Tiếu không xuất hiện, nhưng vừa đi là y xuất hiện ngay."
Tô Tiểu Mai vừa ăn vừa nói: "Đúng, cô nương đi thì bọn tại hạ phải làm sao."
Vân Chỉ Nhạn hơi run lên. Tôn Lập trừng mắt, thản nhiên: "Là phúc sẽ không phải họa, là họa thì không tránh được, tại hạ có cách."
Vân Chỉ Nhạn bất mãn nhìn gã, đoạn nói: "Các vị tạm theo tại hạ, nhưng việc tại hạ định làm, các vị có thấy cũng không biết."
Nàng ta nhìn Tông Khánh Viêm, y không phục nhưng vẫn nói: "Khánh Viêm hiểu, Khánh Viêm không biết gì hết."
...
Hôm sau, Vân Chỉ Nhạn dẫn họ vào sâu trong Vạn Thần sơn.
Tuy liên tục xuất hiện cao cấp linh thú nhưng Vân Chỉ Nhạn không bảo, tất cả coi như không thấy, linh thú gầm gào nhưng hiển nhiên biết nàng ta nguy hiểm, nên để họ đi qua.
Đi suốt cả ngày, linh thú càng lúc càng nhiều, Tôn nhận ra thiên địa linh khí mát lạnh từ biển càng lúc càng rõ.
Đến tối, Vân Chỉ Nhạn chợt dừng: "Chắc ở gần đây, các vị nghỉ ngơi, nếu tối nay động thủ, tất cả tránh đi, tại hạ không thể lo cho tất cả được."
Sáu người đều bất ngờ, Vân Chỉ Nhạn thở dài: "Nói rõ vậy."
"Nửa tháng trước, hải tuần vệ của Thiên Sư các phát hiện Thiên mẫu thú, lúc đó nó đã bò lên Vạn Thần sơn, họ không thể đuổi theo, nên tại hạ mới vào dây, đây là chỗ Thiên mẫu thú xuất hiện nhiều nhất, các vị hiểu chứ?"
Chỉ vài câu đơn giản nhưng kể rõ ràng mọi sự.
Ngưu Đức Vũ giải thích khẽ: "Thiên mẫu thú là linh thú rất lạ, bản thân là ngũ phẩm đã đành, lại có thể giao phối với bất kỳ linh thú nào, quan trọng nhất là mỗi lần nó có thể đẻ được mười thú noãn!"
Ngưu Đức Vũ vỗ trán: "Xem này, tại hạ lại đánh trống qua cửa nhà sấm."
Danh Sách Chương: