Trong rừng, có 2 người, một già một trẻ đang cầm 2 chiếc đoản côn giao đấu với nhau. Người già hơn là một lão ăn mày, tầm hơn 50 tuổi, khuôn mặt chữ điền, nhưng hình thể vô cùng khỏe mạnh. Còn người thanh niên trẻ thì mặc một bộ áo bào trắng, khuôn mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, vô cùng anh tuấn. 2 người đó không phải ai khác, chính là Hồng Thất Công cùng Lăng Huyền Phong. Từ khi từ biệt mọi người tới nay đã gần 3 tháng. Trong 3 tháng này, Lăng Huyền Phong vô cùng chuyên cần tập luyện Đả Cẩu Bổng cùng Hồng Thất Công. Chiêu thức cùng lộ số ra chiêu hắn đã nắm rõ, nhưng vận dụng thì còn kém rất xa, nên hắn đã yêu cầu Hồng Thất Công đối luyện với hắn. Lão ăn mày từ lâu đã ngứa ngáy tay chân, đương nhiên vui vẻ đồng ý. Vậy là 2 thầy trò cùng nhau chiến đấu liên tục, đến khi Lăng Huyền Phong cạn sạch nội lực mới nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian này, Lăng Huyền Phong vui mừng phát hiện là việc đối chiến cùng Hồng Thất Công cũng đem lại cho hắn tu vi kinh mạch. Sau lần chiến đấu với Thu Diệp Hương, kinh mạch của hắn tiến một bước dài, trực tiếp đột phá Đệ Ngũ Dương tầng 3. Sau 3 tháng đối chiến với Hồng Thất Công, tu vi của hắn đã đạt tới Đệ Ngũ Dương tầng 8! Chuyện này không khác gì ngồi tên lửa!
Phịch!!
Lăng Huyền Phong bị Hồng Thất Công dùng gậy đánh bay ra đằng sau, ngã xuống đất. Hiện tại nội lực của hắn đã cạn sạch, vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức hắn không có sức ngồi dậy nữa.
- Đinh! Chúc mừng chú em đột phá thành công Đệ Ngũ Dương: Túc Quyết Âm Can đạt 324 chu thiên, chính thức bước vào tầng 9! Chỉ cần 36 chu thiên nữa thôi chú em sẽ đột phá đệ Lục Dương, tu vi sẽ tiến vào cảnh giới Nhất Đại Tôn Sư!
- Tuyệt vời! Thật bõ công 3 tháng vùi đầu tập luyện!
Trong thức hải, hệ thống chúc mừng Lăng Huyền Phong. 3 tháng này, hệ thống ít khi nói chuyện, mà chỉ hiện thông báo mỗi khi hắn đột phá. Lăng Huyền Phong thắc mắc, thì nhận được câu trả lời rằng:
- Chưa có nhiệm vụ, anh cũng không làm phiền chú luyện công.
Hồng Thất Công sau khi đánh văng hắn xuống đất, liền cười cười:
- Đồ nhi! Không tồi, dường như ngươi vừa đột phá? Ta thấy ngươi có vẻ tăng thêm một chút công lực thì phải?
- Tạ ơn sư phụ! Nhờ công ơn chỉ bảo của ngài, đệ tử sắp đột phá tới tầng 6 của Cửu Dương Chân Kinh!
- Tốt! Tốt! Quả nhiên là nhân tài học võ! Đồ nhi ngoan! Những gì cần dạy cho ngươi, vi sư đã dạy hết, từ nay trở đi con đường của ngươi, ngươi phải tự đi rồi!
- Ân sư! Ngài định rời đi sao?
- Phải! Lão ăn mày ta, tính tình hiếu động, không thích ở lâu một chỗ. Có thể ở một nơi những 3 tháng như thế này, đã là kiên nhẫn không tệ rồi. Ngươi phải biết, năm đó ta cũng có một phần nào đó giống lão ngoan đồng Chu Bá Thông kia. Chỉ khác mỗi chỗ là lão ham chơi, còn ta thì thích ngao du tứ hải.
- Vậy... đồ nhi không dám giữ ân sư lại. Sau này ngao du tứ hải, mong ngài giữ gìn sức khỏe. Đồ nhi sau này còn muốn mời ngài về gia tộc một chuyến.
- Về nhà ngươi á? Về đó ăn uống thì được! Chứ lão ăn mày ta không thích mấy cái khoản lễ nghĩa cho lắm, quá phiền phức. Ta thích tự do phóng khoáng hơn. Đồ nhi ngoan, sau này Cái Bang trông chờ vào con, đừng làm mất mặt ta! Hơn nữa, hành tẩu giang hồ, không được sa vào ma đạo, nếu không vi sư cũng sẽ không lưu ngươi đâu!
- Đồ nhi đã rõ! Xin tạ ân sư dạy bảo.
- Phong nhi! Cầm lấy thanh Đả Cẩu Bổng này, thay vi sư trọng chấn Cái Bang. Sau này chúng ta còn gặp lại, tạm biệt!
Hồng Thất Công tháo cây gậy Đả Cẩu Bổng bên hông ra, đưa cho Lăng Huyền Phong, sau đó phi thân rời đi. Lăng Huyền Phong nhìn về phía lão rời đi cúi đầu hành lễ:
- Cung tiễn ân sư!
Sau khi Hồng Thất Công rời đi, Lăng Huyền Phong nhận được thông báo:
- Chúc mừng chú em đã học thành công Đả Cẩu Cổng Pháp từ Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công. Phát hiện ra tâm pháp Đả Cẩu Bổng Pháp (cổ phổ), tự động tiến hành học tập, từ bây giờ trở đi chú em chính thức sở hữu Đả Cẩu Bổng Pháp (cổ phổ). Tất cả 36 lộ Bổng Pháp do Hồng Thất Công dạy sẽ tự động chuyển thành tâm pháp của hệ thống Cửu Âm Chân Kinh, rút gọn lại thành 8 chiêu thức:
- Khiêu Bát Cẩu Trảo
- Tà Đả Cẩu Bối
- Khoái Kích Cẩu Đồn
- Dẫn Cẩu Nhập Trại
- Áp Biển Cẩu Bối
- Ác Cẩu Lan Lộ
- Bát Cẩu Triều Thiên
- Thiên Hạ Vô Cẩu
Chưa kịp hết vui mừng, hắn nhận được thông báo:
- Đinh! Phát động nhiệm vụ: Trọng chấn Cái Bang. Hãy biến Cái Bang thành Thiên Hạ Đệ Nhất Bang, từ đó bắt đầu xây dựng thế lực của chính mình. Phần thưởng: 2 vé quay thưởng may mắn!
- Đinh! Nhiệm vụ Trọng Chấn Cái Bang cập nhật giai đoạn I: Hiện tại ở Đại lục này có một Cái Bang, tuy nhiên cũng chỉ là một bang phái ô hợp. Đoạt chức vị Bang Chủ Cái Bang. Phần thưởng: Nhận được bộ khinh công: Thượng Thiên Thê, Bích Hổ Du Tường, Thần Hành Vô Tung, Điểm Thủy Khiêu, Đạp Ba Hành, Vân Long Chiết.
Hít một hơi, Lăng Huyền Phong cảm thấy vui mừng muốn chết. Chỉ cần thuận lợi đoạt được chức vị Bang Chủ, sẽ có được toàn bộ bí kíp khinh công. Con mẹ nó một vốn bốn lời a! Nhưng mà.... bắt đầu từ đâu đây?
Gãi gãi đầu, Lăng Huyền Phong quyết định quay vào trong thành. Nơi dễ tìm thấy mấy người ăn mày nhất, thường là nơi tập trung đông người nhất - khu chợ!
- ------------------------
Thành Triều Ca....
- Ái chà chà! 3 tháng rồi mới trở lại. Nơi này vẫn vậy, thật là náo nhiệt a! Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi tắm giặt đã!
Lăng Tam Thiếu quay lại Triều Ca. Khung cảnh hiện tại so với 3 tháng trước không thay đổi là bao. Hiện tại đang là buổi sáng, người qua đường vô cùng đông vui và náo nhiệt, nhất là khu tập trung các thương nhân, vô cùng sầm uất. Đi tới Duyệt Lai khách sạn, hắn thuê một phòng, phân phó tiểu nhị mang rượu và thức ăn, đồng thời chuẩn bị nước ấm để tắm rửa. Sau khi nhảy vào bồn tắm, hắn mới sực nhớ ra một chuyện:
- Chết mẹ! Bây giờ mới nhớ ra! Bản thiếu gia kiếm tiền như thế nào đây!
Vỗ vỗ đầu vài cái, hắn quên mất một việc khá quan trọng: Tiền tệ! Đừng nghĩ các hiệp khách trong giang hồ trên phim ảnh đi đến đâu cũng sẵn sàng trong túi vài thỏi bạc nén, mỗi lần ăn uống rượu chè no say thì vứt ra, không cần thối lại. Thực tại so với phim ảnh khác xa, hắn lúc này mới thấm cái câu: một cắc bạc cũng làm khó anh hùng. Lần trước đã đưa cho Lăng Hiếu Kiệt mấy vạn kim tệ để hắn tiêu xài. Còn mình thì giờ đây cũng chỉ còn chút ít. Nếu không nghĩ cách kiếm tiền thì chắc sau này sẽ phải ra đê mà ở mất.
- Đại ca! Đại ca! Em nhờ tí!
- Chuyện giề!
- Ặc! Bây giờ... em hết tiền!
- Hử? Hết tiền? Thật á?
- Vâng! Hiện tại phải nghĩ ra cách kiếm tiền, không thì chỉ có cạp đất ra mà ăn a!
- Ờ ha! Bây giờ mới nhớ ra, không có tiền cũng gay. Quên mất là chú em là con người, cũng phải ăn và ngủ chứ nhỉ. Hắc hắc! Hừm,... bây giờ thế này, anh đây cũng chưa biết phải làm thế nào. Hiện tại thì tiền cũng đủ xài trong vòng 1 tháng. Trước mắt gửi thư về gia tộc xin viện trợ, rồi trong mấy ngày tới từ từ tính, chứ hiện tại anh cũng chịu thôi.
Cảm thấy có lý, hắn nhanh chóng ra dịch trạm viết một bức thư rồi nhờ chuyển gấp về Lăng gia.
- Ài.... biết làm sao đây. Cứ viết thư xin tiền mãi không ổn. Chẳng lẽ đi mãi võ kiếm tiền? Phì, thế giới này còn thiếu người luyện võ chắc? Không ổn, không ổn tí nào... ài.... đau đầu quá! Ế? Sao đằng kia có một đám quan binh quây quanh một tòa nhà. Chuyện gì thế nhỉ?
Vừa đi vừa vắt óc nghĩ xem nên kiếm tiền như thế nào, Lăng Huyền Phong đi đến khu Đông thành lúc nào không hay. Đột nhiên phía trước có rất nhiều quan binh vây quanh một khu nhà, tò mò hắn quay sang hỏi một vị đại thúc ven đường.
- Đại thúc này, đám quan binh kia đang làm gì thế?
Vị đại thúc đứng gần đó vừa làm việc vừa nói:
- Ngươi chắc từ nơi khác mới đến đúng không? Đằng kia là tổng đàn của cái gì gì Phục Ma Hội á! Cũng chỉ là một đám nhân sĩ giang hồ. Không biết là đắc tội gì với đám hoạn quan trong triều, thế là mấy hôm trước bọn hắn cử nội vệ đến quây quanh phủ. Ài, đám người Phục Ma Hội đó, ngày thường cũng gọi là có chút tiếng tăm, hay giúp đỡ dân lành, nhưng bây giờ... haizzzz
Vừa nói được mấy câu, vị đại thúc thở dài rồi tiếp tục làm việc. Lăng Huyền Phong ngẩn người, trong đầu không tự chủ bất giác nhớ đến Tô Mị. Nàng cũng là người của Phục Ma Hội, hiện tại đang ở đâu?
Đang trong lúc suy nghĩ mông lung, hắn bị một người nào đó vỗ vai, xong bịt mắt. Một làn gió thơm bay vào mũi:
- Đoán xem ta là ai?
Giọng nói thánh thót như oanh vàng, làm cho Lăng Huyền Phong không tự chủ run lên một chút, hắn sờ sờ lên 2 bàn tay mịn màng kia, miệng cười cười nói:
- Thật là mềm nha!
Chủ nhân của 2 bàn tay đó vội rụt tay lại, đồng thời gắt lên:
- Hứ! Sắc quỷ!
Lăng Huyền Phong quay lại, giả vờ ngạc nhiên kinh hô:
- Tiểu Mị nhi! Thật là trùng hợp! Sao nàng lại ở đây?