Theo một tiếng gió nhè nhẹ, một thân ảnh mặc hắc bào hạ xuống đất. Cả quá trình không kinh động đến một ai, ngay cả cao thủ bảo vệ Độc Cô gia đều không nhận ra được sự khác thường.
- Phù, cuối cùng cũng xong. Kiếm ăn cũng không tệ, tầm 50 vạn kim tệ. Hắc hắc!
Người nọ không phải ai khác chính là Lăng Huyền Phong. Sau khi cướp tiền của An gia, hắn liền bỏ đi quay về Độc Cô gia, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Rón rén trở lại phòng, bỗng nhiên một giọng nói thỏ thẻ suýt nữa khiến hắn bật hét kên thành tiếng:
- Phu quân! Là chàng ư?
- Ặc! Mị nhi, suýt nữa hù chết bản thiếu gia!
- Hứ! Với tu vi tầm này của chàng, còn sợ bị dọa chết sao? - Tô Mị nguýt hắn một cái.
- Hắc hắc! Lão bà ngoan! Lão công hôm nay nhớ nàng muốn chết a!
Lăng tam thiếu giở giọng dê xồm, cười dâm tiến đến chỗ Tô Mị đang nằm:
- Hì hì! Chỉ có hôm nay thôi sao? Vậy ngày trước không nhớ đúng không?
- Có chứ có chứ! Hôm qua và hôm kia cũng nhớ.
- À thế à, vậy thì mấy ngày trước đó là chàng đi cùng yêu tinh nào mà không nhớ muội?
- Ặc ặc!
Lăng Huyền Phong tắt tiếng. Mấy ngày trước đó....
- Tiểu hồ ly tinh! Dám đùa giỡn phu quân!
Tức thời hắn lao lên giường đè Tô Mị xuống. Nàng cũng cười khanh khánh ôm lấy cổ hắn:
- Tướng công! Mị nhi muốn.....
Hơi thở như lan như ngọc phả vào tai, khiến cho hắn ngứa ngáy không thôi, tiểu Lăng đệ đệ sớm đã bất mãn. Không chút chần chừ, hắn lột sạch y phục của hai người, bắt đầu hôn lấy hôn để lên cặp môi đỏ kiều diễm kia.
Ư....
Tô Mị chỉ biết làm theo bản năng, yêu kiều rên lên một tiếng, mặc cho hắn xâm phạm.
- Tiểu hồ ly! Đêm nay lão công hảo hảo phục vụ nàng! He he!
- Mị nhi biết, hi hi!
Nói xong, Lăng đệ đệ không chút màu mè, tiến vào nơi thần bí kia. Nhất thời một thoáng xuân sắc tràn ngập gian phòng.
- ----------------------------------------------------------
Sóng gió qua đi....
Tô Mị quấn lấy người Lăng Huyền Phong như bạch tuộc, thân thể trần như nhộng, gợi cảm đến mê người phô bày ra gần hết. Vừa qua một trận mưa móc cực nhiệt tình nên nàng mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
- Hừm! Tiểu yêu tinh, coi nàng lần sau còn dám đùa giỡn ta nữa không. - Lăng Huyền Phong mắng yêu nàng, sau đó cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Có một chuyện hắn không biết, là khi hắn vừa thiếp đi, hai mắt của Tô Mị bỗng mở ra, biến thành một màu tím, sau đó biến mất, nhắm lại như cũ.
- Cái quái...
Hệ thống cảm nhận được dị thường, quan sát một hồi, vừa hay thấy được một màn vừa rồi, hắn lẩm bẩm:
- Xem ra tiểu nha đầu này.... bí mật không đơn giản... Sau này phải nhắc tiểu tử kia coi chừng...
- ---------------------------------------------------------
Sáng hôm sau....
- Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành: Giải vây cho tổng đà Phục Ma Hội. Chúc mừng chú em nhận được 2 vé quay may mắn. Có mở luôn bây giờ?
- Nhân lúc sáng sớm, tâm tình không tệ, mở!
Lại vòng quay may mắn quen thuộc xuất hiện, cũng ô phần thưởng đó, cũng quầng sáng đó, Lăng Huyền Phong đặt cược hết nhân phẩm của mình vào trong đó.
- Chúc mừng chú em quay lần 1 nhận được... 300 bài hát thiếu nhi....!!!!
Nụ cười Lăng Huyền Phong cứng ngắc. Cái đê ma ma! Dùng cái này để làm gì?
- Ờ thì... cái này sau khi chú có con thì học dần... - Hệ thống không biết phải nói gì cho hợp hoàn cảnh. Cái này thuần túy là may rủi, nhưng thằng này hôm nay có vẻ... hơi đen.
- Quay! Lại một lần nữa! Em đếu tin là trúng phải kỳ ngộ rởm lần 2! - Lăng Huyền Phong cay cú.
Sau một hồi...
- Chúc mừng chú em nhận được... Thái Cực Quyền (Cổ Phổ) chiêu thức: Lãm Tước Vĩ!
Hô! Không tệ! Được một chiêu thức phòng thân, dùng trong trường hợp mình hao hết nội lực. Coi như có thu hoạch.
Lãm Tước Vĩ: Chiêu thức phòng thủ của Thái Cực Quyền, hấp thu sức mạnh từ chiêu thức của đối phương để hồi phục nội lực cho bản thân, thời gian kéo dài: 10 giây
- À, nhân đây anh cũng nhắc nhở chú em một chút.
- Chuyện gì?
- Có nhớ lần trước Thiên Vương bảo chú phải để ý Tô Mị có bí mật không?
- Có nhớ. Làm sao?
- Tối hôm qua, lúc chú vừa thiếp đi, anh phát hiện trong thể nội nàng có một luồng năng lượng lạ dao động. Trong khoảnh khắc dường như nàng ta biến thành một người khác vậy, nhưng nó diễn ra rất nhanh, sau đó luồng năng lượng kia từ từ biến mất.
- Thật sao?
- Đúng thế. Chuyện này không giả được. Anh nghĩ bí mật này chắc chắn sẽ lộ ra trong khoảng thời gian sắp tới. Nhưng nhanh hay chậm thì anh không thể nói rõ. Trước mắt cứ hết sức đề phòng, chú ý quan sát.
- Em hiểu!
- ------------------------------------
Trên đường phố của Triều Ca...
- Rốt cục là nàng ấy có bí mật gì nhỉ?
Vừa đi Lăng Huyền Phong vừa vuốt cằm suy nghĩ. Chiếu theo lời hệ thống nói thì tình huống có chút không ổn.
- A! Hồ điệp kìa mẫu thân! Đẹp quá!
Đang suy nghĩ thì một giọng nói trẻ con làm hắn quay lại với hiện thực, chỉ thấy một vài cánh bướm xinh đẹp bay châp chờn. Lạ một cái là xung quanh không có cây hoa gì. Với lại giờ không phải mùa xuân, sao lại có bướm? Ấy cha? Sao con bướm này có vẻ là lạ ta?
Thò tay muốn bắt lấy, tự dưng một cảm giác nguy hiểm cực độ ập tới.
- Đừng chạm vào nó! - Hệ thống cảnh báo
- Cái gì?
- Đó không phải bướm thật! Là do công pháp tạo thành đó! Coi chừng phát nổ!
- Hả!!
Như nghĩ tới cái gì, hắn lập tức rụt tay lại, lùi xa 3 mét.
Quả nhiên...
Phành!!!
Con bướm đột nhiên nổ tung, uy lực cũng không lớn, chỉ giống như một quả bóng bay phát nổ mà thôi. Nhưng làm cho đứa trẻ vừa rồi khóc ré lên, chạy về chỗ mẫu thân của mình.
- Hình như con bướm này có chút quen quen..
Chưa kịp định thần lại, thì hắn cảm thấy phía tai mình tự nhiên đau nhói
- Ái ui!!!
- Tiểu tử thối! Ngươi cũng biết đường thò mặt ra đây hả?
Giọng nói có chút quen thuộc, quay lại thì thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang có chút tức giận nhìn lấy hắn, hắn lập tức cười nịnh:
- Hắc hắc! Biểu tỷ! Lâu lắm không gặp! Tỷ có khỏe không a!