- Khó nhai như thế nào?
- Quách Vọng Phu là đương triều nguyên soái, anh bảo em làm như thế nào mà gặp ông ta? Hơn nữa cho dù có gặp được thì nói cái gì?
- Nói cái gì mà chẳng được, miễn sao thuyết phục được lão ấy là được. Hơn nữa, muốn gặp mặt không phải không có cách.
- Cách gì?
- Cứ thắng được trận tỷ võ sắp tới đi rồi chú em sẽ biết.
- Móa, không nói thẳng ra, thần thần bí bí làm cái gì? - Lăng Huyền Phong chửi thầm.
Cáo từ Mộ Dung Triệt, hắn cùng Tô Mị quay trở lại Độc Cô gia.
- Tướng công!
- Hở?
- Có một chuyện này, thiếp...
- Có gì nàng cứ nói ra đi.
- Sắp tới thiếp sẽ phải rời xa chàng một thời gian...
- Thật sao? Nàng đi đâu?
- Mộ Dung tỷ tỷ giao cho thiếp vài việc, nên sẽ phải tới Ngọa Đương thành.
- Bao giờ nàng đi?
- Ngày kia thiếp sẽ đi. Lần này đi sẽ tốn ít nhất 6 tháng. Tướng công, thiếp không muốn xa chàng!
Tô Mị nũng nịu kéo tay áo của hắn. Lăng Huyền Phong cười nhẹ xoa đầu nàng.
- Ngoan, chẳng phải là 6 tháng thôi sao? Sau này chúng ta ở bên nhau còn dài hơn nữa á.
- Thiếp biết rồi. Nhưng mà trong lúc thiếp không có ở đây, nếu chàng dám trêu hoa ghẹo nguyệt, thiếp sẽ bảo Vu tỷ...
Vừa nói nàng lại làm thủ thế hình cái kéo cắt cắt một cái, đôi mắt trong suốt lại hướng về phía dưới. Lăng Huyền Phong cảm thấy gió lùa qua háng có chút lạnh lạnh, vô thức khép hai chân vào, đồng thời nói:
- Không có! Không có! Tuyệt đối không có!
Tô Mị cười gian xảo:
- Nhớ lời chàng nói đó nha!
- ----------------------------------------
Đêm hôm đó...
Lăng Huyền Phong đang ngủ, bỗng dưng cảm thấy nhột nhột ở mũi, liền mở mắt:
- Tiểu nha đầu! Đêm hôm không ngủ mà lại nghịch ngợm thế?
Hóa ra Tô Mị đang cầm một mảnh lụa nhỏ, cười tinh nghịch mà chọc vào mũi của hắn.
- Nhân gia không ngủ được! Quyết không cho chàng ngủ!
Lăng Huyền Phong cười khả ố:
- Khặc khặc! Nha đầu! Nàng có biết là đêm hôm không ngủ còn nguy hiểm hơn là ngủ không?
- Nguy hiểm thế nào? - Tô Mị bĩu môi
- Thế này này!
- A!!!!!!
Lăng Huyền Phong nhanh chóng lật người đè nàng xuống, hôn lên đôi môi nhỏ hồng nhuận kia. Tô Mị bị tập kích bất ngờ, muốn hô lên thì bị chặn lại, một lúc sau thì vô thức phát ra tiếng rên rỉ mê người. Lăng Huyền Phong nhanh tay lột trần nàng ra, nhìn thấy cặp nhũ phong trắng trẻo, trên đó có 2 điểm màu hồng phấn cực kỳ hấp dẫn. Đôi chân thon thả trắng bóc như mỡ dê, thỉnh thoảng lại uốn éo, lộ ra xuân quang mê người, nơi đó dường như đang có một dòng nước nhỏ rỉ ra. Tô Mị uốn éo cơ thể dính sát lấy người hắn, cặp chân nhỏ cuốn lấy hắn như bạch tuộc, nàng ghé sát vào tai hắn, thì thầm:
- Tướng công, yêu thiếp...
Lăng Huyền Phong cũng chỉ chờ có vậy, hai tay xoa bóp cặp nhũ phong kia làm Tô Mị cảm thấy ngứa ngáy không thôi. Rồi hắn mạnh mẽ tiến vào nơi đào nguyên kia...
- Ứ!
Tô Mị ngất ngây trong cảm giác ấy, không muốn rời bỏ, 2 tay ôm chặt lấy hắn. Lăng Huyền Phong đại triển hùng phong khiến nàng chỉ biết rên rỉ trong khoan khoái.
- Tướng công! Thiếp yêu chàng!...
Trong đêm trăng thanh gió mát, từng đợt xuân ca lại vang lên liên hồi....