- Đại ca! Em thấy hít thở không thông, chẳng lẽ càng lên cao không khí càng loãng?
- Một phần! Nguyên nhân chính là do yêu khí quá nồng nặc, vũ khí chuẩn bị, tùy thời chiến đấu!
- Được!
Rút kiếm ra, Lăng Huyền Phong tốc độ đi chậm lại, hắn không muốn có cái gì bất ngờ xảy ra. Khi gần lên tới đỉnh núi, hắn ngửi thấy được trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
- Có mùi máu!
- Cẩn thận phía trước!
Vừa bước đi vừa đề phòng, Lăng Huyền Phong cảm thấy căng thẳng. Khi lên tới đỉnh núi, hắn nhìn thấy trước mặt là một sơn trại, phía ngoài cắm đầy cọc gỗ, và xung quanh la liệt xác người ngựa...
- Sơn tặc! Bọn chúng đều đã chết!
- Đúng thế! Và có nhìn thấy những cái xác nhỏ hơn kia không?
- Yêu quái! Yêu quái mèo!
Trước mặt Lăng Huyền Phong là xác một sinh vật đầu mèo thân người, nó cầm một thanh trường thương, mặc áo da thú, 2 tay nó có 2 bộ vuốt sắc nhọn, vẫn còn đang dính một vài mẩu thịt.
Cố nén cảm giác buồn nôn, Lăng Huyền Phong chạy nhanh vào trong sơn trại, bỗng hắn nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau, hắn tính chạy tới xem nhưng lối vào đã bị chặn kín.
- Phía trước có người! Mẹ kiếp, lối vào bị chặn rồi!
- Đồ ngốc! Có khinh công để làm gì?
- À ừ quên mất! Hắc hắc!
Không nói nhiều, hắn đề khí xuống chân, tung người nhảy lên cao, nhưng so với bức tường phía trước thì vẫn còn một khoảng cách nữa, thế là hắn vận khí lần 2, ở phía dưới chân lại đạp thêm một lần, cũng may hắn đã học Lăng Không Đạp Hư, nếu không thì cũng sẽ vô cùng vất vả.
Vượt qua được bức tường, hắn nhìn thấy phía trước có một đám người đang bị lũ yêu quái mèo bao vây, số lượng rơi vào khoảng gần 30 con, trong khi đó, đám người kia chỉ còn 3 người đang đứng, còn lại thì có 1 người bị thương nặng, 2 người còn lại nằm im bất động, xem ra đã chết.
- Yêu nghiệt! Hôm nay lão gia ta liều mạng với các ngươi!
Một nam tử hán cao gầy, mặc một bộ trường bào màu xanh, trên đầu đội một chiếc nón lá, tay cầm trường kiếm hét lớn lao vào chiến đấu với lũ yêu quái. Tu vi của hắn không tầm thường, Võ Sư tứ giai, sử dụng kiếm kĩ thành thạo, đấu khí tung hoành. Tuy nhiên có vẻ như hắn đã kiệt sức, đấu khí càng lúc càng hụt. Sau khi chém chết được 2 con quái miêu thì bị đồng bọn của chúng đâm vào chân, quỵ xuống.
- Chết tiệt! Đánh lén lão tử!
Chưa kịp quay sang thì một con quái miêu khác dùng đao đâm vào vai. Hét lên một tiếng thảm thiết, đại hán đánh rơi trường kiếm.
- A Lục!!!!!!!!
Ở đằng sau, đồng bạn của hán tử hét lên trong tuyệt vọng, bọn họ bây giờ cũng bị gần 20 con quái miêu vây quanh, như hổ rình mồi, họ không thể làm gì khác, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đồng bạn của mình sắp bị giết.
Ngay lúc quái miêu giơ đao lên định chém xuống đầu đại hán thì....
Vèo! Phập! Phập! Phập! Phập!
Từ không trung, 4 thanh phi đao phá không lao tới cắm vào đầu lũ quái miêu, bọn chúng chỉ kêu lên một tiếng sau đó ngã xuống không còn động đậy nữa.
Mọi người quay lại, chỉ thấy một thiếu niên 16-17 tuổi từ trên không trung hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn, mặc một bộ trường bào màu trắng có họa tiết màu xanh dương, trên tay đang cầm phi đao, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.
- Bằng hữu! Thỉnh ra tay cứu đồng bạn của ta! Lục mỗ vô cùng biết ơn!
Biết rằng mình không còn sức chống đỡ nữa, hán tử họ Lục cầu Lăng Huyền Phong cứu đồng bạn mình. Hành động này khiến Lăng Tam Thiếu rất thưởng thức. Trong hoàn cảnh như thế này mà vẫn còn nghĩ tới sinh mạng của đồng bạn, người này, đáng cứu!
Không để ý tới lời của nam tử họ Lục, Lăng Huyền Phong từ trong túi trữ vật rút ra vài thanh phi đao, cũng không thèm dông dài, rót nội lực vào, phóng đi...
Xuy! Xuy! Xuy!
Tiếng phi đao rít gào lao đi như thiểm điện, gần như không cần nhắm, nhưng mục tiêu lại chuẩn đến từng milimet!
Ngao!!!!!!!!!
Đám quỷ miêu rống lên vài tiếng rồi ngã xuống bất động, trên đầu của chúng vẫn còn đang cắm một thanh đao vẫn còn đang run bần bật...
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này thì trợn mắt há hốc mồm. Không phải là họ chưa từng thử rót đấu khí vào ám khí để đánh lại, nhưng hiệu quả gần như không đáng nói. Vậy mà người lạ mặt này tùy tiện ném vài cái phi đao, lập tức đám mèo này thành cá nắm trên thớt. Trời ạ! Người này là ai?
- Các người là ai? Vì sao lại tới nơi này?
Sau khi thu thập lại ám khí từ thi thể đám quỷ miêu, Lăng Huyền Phong quay ra hỏi.
- Đa tạ vị bằng hữu này ra tay tương trợ. Ta tên là Lục Khấu. Không giấu gì huynh đài, chúng ta là người của Phục Ma Hội, tới đây trừ yêu. Không ngờ tình báo sai lầm, vẫn còn một số bằng hữu bị kẹt ở trên kia, chúng ta chỉ là số ít thoát ra được, nào ngờ bọn chúng đã chờ sẵn ở đây. Từ hơn 20 người chạy xuống, bây giờ chỉ còn lại 5 người chúng ta mà thôi.
Lục Khấu vừa thở hổn hển vừa kìm nén không cho nước mắt trào ra, đắng chát nói.
- Ồ? Hóa ra là bằng hữu của Phục Ma Hội. Vị nhân huynh kia.... có vẻ không ổn
Vừa nói Lăng Huyền Phong nhìn tới người bị thương nặng đang nằm một chỗ.
- Hoa tử! Huynh đệ!!!
Lục Khấu quay đầu lại, lập tức kinh hãi hét lớn, không màng tới thương thế của mình, chật vật chạy đến chỗ huynh đệ của mình...
- Lục đại ca. Đệ... Khụ... Toàn thân của đệ không còn một chút sức lực nào nữa.. Khụ.. Đệ sắp không được rồi... Huynh... phiền huynh về báo cho mẫu thân của ta... Hoa tử bất hiếu, không thể về phụng dưỡng ngài.. Khụ Khụ...
Hoa tử mặt mày trắng bệch, thều thào nói, vừa nói hắn vừa ho ra máu, thương thế có vẻ mỗi lúc một trầm trọng.
- Không! Ngươi không có việc gì cả, ngươi đã hứa là sau này về sẽ đưa ta ra mắt mẫu thân ngươi mà, ngươi nói dối!!!
Vị nữ tử từ nãy tới giờ nước mắt lưng tròng, nàng không rời hắn nửa bước....
- Anh zai! Người kia, có còn hy vọng không?
- Nếu như tiếp tục thì hắn chết chắc. Có điều, có chúng ta ở đây thì coi như cho hắn một lần tạo hóa. Hắn đang sốc vì mất máu quá nhiều, lấy bình hồi HP cho hắn uống, như vậy sẽ đỡ hơn phần nào, sau đó dùng đan dược chữa thương, rồi để hắn nghỉ ngơi là ổn.
Lăng Huyền Phong cùng hệ thống nhanh chóng trao đổi, sau đó hắn móc ra một bình thuốc hồi HP ra, đổ vào miệng Hoa tử, sau đó dùng nội lực nhanh chóng thúc đẩy dược hiệu. Quả nhiên, Hoa tử sắc mặt đã hồng hào hơn không ít.
- Cầm lấy vài viên đan dược này, cho hắn uống, sau đó để hắn nghỉ ngơi.
Lục Khấu cầm đan dược, ánh mắt cảm kích nhìn Lăng Huyền Phong, hai dòng nhiệt lệ chảy ra, hắn nói:
- Đa tạ bằng hữu ra tay cứu huynh đệ ta. Từ giờ trở đi, huynh chính là ân nhân của Lục mỗ, cái mạng này vì ân công Lục mỗ ném đi cũng không hối tiếc.
- Việc nên làm mà thôi, các ngươi mau chóng rời khỏi đây, ta sẽ lên trên kia xem thế nào, thuận tiện nếu được sẽ cứu thêm người trên đó!