- 2 tên bất tam bất tứ các ngươi, đi tới đâu là đánh nhau tới đó, lần này bản thiếu đi cần nhất là bí mật. Vạn nhất trên đường các ngươi ngứa ngáy lại xông vào đánh nhau, như thế ta còn làm được cái mẹ gì nữa?
- Nhưng mà...
- Nhưng nhưng cái rắm! Lần này an ổn ở đây, bảo vệ tốt tiểu muội của các ngươi cho ta! Nếu lúc ta về mà nàng ta tố cáo các ngươi làm chuyện gì không tốt, hừ! Lần trước ta vẫn chưa bỏ qua cho các ngươi đâu!
2 huynh đệ lập tức câm như hến, liền quay sang Mục Uyển Thanh làm bộ mặt cún con vô tội. Không còn cách nào khác, bà cô tổ này bây giờ dính với thiếu gia như hình với bóng, nếu nàng ta nói xấu chúng ta,... haizzzz, đến lúc đó thì không hiểu với tính cách của thiếu gia thì bọn ta lúc đó còn là người nữa không đây.
Mục Uyển Thanh thấy 2 vị ca ca của mình quay sang phía mình làm vẻ mặt vô tội thì cảm thấy buồn cười, nhưng cố nén lại, quát lớn:
- 2 người các huynh nghe rõ chưa, lần này ở đây ngoan ngoãn cho lão nương, gây chuyện thì không cần phải tới tay thiếu gia, mà bà cô đây sẽ xử các huynh đó, nghe chưa?
- Dạ, rõ!
- Thiếu gia, ngài đi bao lâu sẽ về?
- Ừm, nếu như mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, sau 1 tháng ta sẽ quay lại đây, sau đó chúng ta sẽ quay về Lăng Gia.
- -------------------------------------------------------------
"Qua miền Tây Bắc núi vút ngàn trùng xa
Suối sâu đèo cao bao khó khăn vượt qua
Bộ đội ta vâng lệnh Cha già
Về đây giải phóng quê nhà
Đất nước miền Tây Bắc đau thương
Từ bao lâu dưới ách loài giặc tàn ác
Quân với dân một lòng không phân biệt xuôi ngược
Cùng đồng tâm tiêu diệt hết quân thù.............."
Trên đường đi, Lăng Huyền Phong ngêu ngao hát khúc ca ngày trước trong quân ngũ mình cùng đồng đội hay hát. Kiếp trước, mỗi lần hành quân xa thì đại đội trưởng luôn là người bắt nhịp cho anh em hát để quên đi mệt nhọc, ban đâu Lăng Huyền Phong hắn không thuộc lời, nhiều lần hát sai bị đồng đội chế giễu, dần dần hát nhiều thành quen. Cứ mỗi lần đi đâu xa hắn lại hát như vậy, mặc dù không còn để quên mệt nhọc, nhưng vẫn theo thói quen mà hát, phải chăng đây là hoài niệm về kiếp sống quân ngũ?
7 ngày trước, hắn đã ghé qua Hồi Xuân Đường của Lưu đại phu, dùng gần hết số kim tệ của mình khoắng sạch kho dược thảo của lão, làm cho Lưu đại phu trố mắt ra nhìn. Mặc dù số dược thảo trên là để bán, nhưng một lần khoắng sạch như vậy cũng làm cho lão cũng phải khóc ra nước mắt. Bây giờ lão phu chữa bệnh bằng cái gì a?
Lăng Huyền Phong thì không để ý gì chút tiền đấy. Theo như hắn quan niệm, giang hồ hiểm ác không bằng mạng lag chơi game. Cho dù ngươi có mạnh đến mấy mà không có đan dược hoặc độc dược phòng thân, dù có bản lĩnh thông thiên thì nhiều khi cũng nửa bước khó qua. Cái gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng nó là như vậy. Hắn cũng không quan tâm cái gì gọi là chính đạo hay tà đạo, tư tưởng của hắn thoáng hơn cổ nhân rất là nhiều, cũng thực dụng hơn không ít. Để hoàn thành mục tiêu, cái gì hắn cũng có thể làm, cho dù thế nhân có phỉ nhổ thì hắn cũng mặc kệ.
Đã qua 3 ngày rong ruổi trên đường, nhưng theo như trí nhớ của Hứa cô nương, đến Hướng Dương Pha cũng phải mất thêm 2 ngày nữa. Một ngày hắn chỉ đi 60 dặm, mặc dù có nhiệm vụ treo trên đầu nhưng hắn không muốn đến đó một cách nhanh nhất, trái lại hắn muốn làm sao khi đến nơi mình vẫn còn thể trạng tốt nhất chứ không phải vừa tới nơi đã thở như trâu. Hơn nữa, ngoài thời gian đi đường, ăn uống nghỉ ngơi và vệ sinh cá nhân, hắn dùng toàn bộ thời gian để chế thuốc, chủ yếu là độc dược và một số loại đan dược hồi nội lực và khí huyết. Về đan dược chữa thương thì không có gì, nhưng độc dược lại làm cho hắn đau đầu không ngớt. Hắn không rõ đối thủ sắp tới của mình sẽ phản ứng như thế nào khi trúng độc. Liệu chúng có bị tác động của kịch độc hay không? Hay chỉ có thể hạn chế được hành động của chúng. Lăng Huyền Phong suy nghĩ đến nát óc, cuối cùng hắn quyết định, chế độc dược hắn học được, mỗi loại một chút, hắn phân chia sao cho những loại độc kiến huyết phong hầu, tiêu hao đấu khí liều lượng nhiều hơn chút, hay là các loại thuốc có chức năng gây tê kiệt, gây buồn ngủ, thậm chí có khả năng khiến cho đối phương bị "Tào Tháo đuổi" không ngớt. Sau 2 ngày miệt mài chế thuốc, cuối cùng hắn cũng tạm gọi có chút hài lòng.
- -----------------------------------------------
Sáng ngày thứ 4, khi đang thúc ngựa đi...
- Hướng 3 giờ! Nơi đó có sát khí! - Hệ thống lên tiếng cảnh báo
Lăng Huyền Phong lập tức căng thẳng, liền thúc ngựa chạy tới. Một lúc sau, hắn chạy tới chân một ngọn núi, lối đi lên chỉ có một, ngựa không thể leo lên.
- Hướng này sao?
- Chính xác!
Nhảy xuống ngựa, Lăng Huyền Phong dắt nó tới một thân cây, buộc vào đó, để lại chút cỏ, sau đó chạy lên trên. Sau nửa canh giờ chạy liên tục lên lưng chừng núi, Lăng Huyền Phong bắt gặp một khoảng đất rộng ăn sâu vào bên trong, ở đó có một tế đài, trên đó có 1 nam tử.
Lăng Huyền Phong lên tế đài, nhìn thấy rõ nam tử kia: Thân cao 1m8, dáng người thon gầy, mặc một bộ trường bào màu đỏ tươi như máu, đầu đội một cái nón rộng vành che lấp khuôn mặt. Nam tử kia đang quỳ một chân, đầu cúi gằm mặt xuống dưới đất, một tay chống dưới đất, tay còn lại đang ôm ngực, bộ dạng trông rất thống khổ. Dường như cảm nhận được có người đến, nam tử kia lạnh giọng quát:
- Ai?
Nghe giọng này, Lăng Huyền Phong cảm thấy một trận rét lạnh đến tận tâm can! Sát khí thật khủng bố! Hắn rùng mình, người kia không biết bàn tay đã dính bao nhiêu nhân mạng mà có được sát khí bàng bạc như vậy. Mặc dù kinh hãi, nhưng hắn vẫn tiến đến.
- Đại ca! Kiểm tra nam tử kia sao rồi?
- Đinh! Tên tuổi: không rõ, tu vi: Không rõ.
Hít một hơi sâu, không ngờ hệ thống không tra ra được người này là ai...
- Vị huynh đài này, tại hạ chỉ đi ngang qua, cảm nhận được có sát khí, nên qua xem thử, đến đây thấy tình cảnh như vậy. Huynh đài không sao chứ?
- Nhà ngươi là ai? Ngươi... A!!!!!
Mới nói được nửa chừng, nam tử kia ôm đầu, bộ dạng vô cùng đau đớn.
- Ngươi có sao không? Chuyện gì xảy ra?
Lăng Huyền Phong kinh ngạc, hắn bị làm sao mà đau đớn vậy? Tiến bước tới gần, định chạm vào nam tử kia, nhưng khoảnh khắc mới chạm tới vai của người nọ, một luồng lực lượng không tên đánh bật Lăng Huyền Phong lùi lại ba bước.
- Mẹ kiếp! Cái gì vậy?
- Tiểu huynh đệ! Đừng chạm vào ta!
- Huynh đài! Ngươi không sao chứ? Ta có thể giúp gì không?
- Ngươi.... A!! Ngươi thật sự muốn giúp ta?
- Đúng!
Nghe được Lăng Huyền Phong khẳng định, nam tử kia cố gắng miễn cưỡng ổn định tình hình, ngẩng đầu lên, tai hướng về phía Lăng Huyền Phong. Nhìn bộ dạng kia, không ngờ lại là một người mù!
- Được, nếu huynh đệ muốn giúp, hãy cầm lấy thanh đao kia của ta!