Mục lục
Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Oa! Thật là thơm!

Vu Thiên Tuyết nhìn nồi nước đang sôi ùng ục mà hít lấy hít để, còn nhắm mắt lại mà hưởng thụ nữa. Tuy rằng chưa chính thức được ăn, ngửi mùi hương của nước dùng thôi cũng đã là cực phẩm rồi. Ở gần đó, Lăng Huyền Phong cùng Dương Quá và Tiểu Long nữ đang chuẩn bị bánh phở và thịt gà cùng gia vị. Do nhìn thấy Dương Quá cứ vừa nhìn vừa chảy nước miếng, sợ mất vệ sinh nên Lăng Huyền Phong giao cho hắn công việc cán bột. Dương Quá vẻ mặt tội nghiệp vừa cán vừa lẩm bẩm.

- Ngươi lẩm bẩm gì thế?

- Ách!... Thiếu gia... thuộc hạ không...không có gì... hắc hắc

Nhe răng nở một nụ cười ranh mãnh, hắn không lầm bầm nữa mà ra sức cán bột liên tục. Lăng Huyền Phong cũng gọi Vu Thiên Tuyết lại, hướng dẫn cho nàng làm cùng.

- Oa, hóa ra gia vị có thể dùng như thế sao? Hồi hương, hành củ, gừng, còn cả quế nữa...

Vu Thiên Tuyết vừa làm vừa tấm tắc. Mặc dù nàng mang tiếng bạo lực nữ nhân, nhưng khoản nữ công gia chánh thì nàng cũng không hề kém chút nào.

- Thiếu gia! Cái kia bánh... bánh gì nhỉ... à ừ, bánh chưng có còn nữa không, hay phải làm lại từ đầu?

Tiểu Long nữ ngập ngừng hỏi. Tuy rằng nàng cũng khá thích phở gà, nhưng bánh chưng lại làm cho nàng có cảm giác giản dị, dân giã. Nguyên liệu làm bánh cũng đơn giản. Không những thế, khi ăn nàng luôn hồi tưởng lại thời thơ ấu, nàng vẫn nhớ mùi hương của cơm do mẹ nàng làm, khiến nàng nhớ mãi không thôi.

Lăng Huyền Phong mỉm cười. Tiểu Long nữ vốn con nhà gia giáo, nhưng do biến cố xảy ra nên mới phải lưu lạc. Từ nhỏ nàng rất ngoan ngoãn và có hiếu. Trước kia hắn vẫn thường thấy nàng ngồi một chỗ mà khóc vì nhớ phụ mẫu. Bánh chưng tuy rằng đơn sơ, nhưng nó lại mang ý nghĩa vô cùng to lớn về hiếu đạo. Hiển nhiên qua cách làm bánh, hắn nhìn ra được nàng hiểu được ý nghĩa của từng chi tiết.

- Long nhi! Muội có biết chiếc bánh này có ý nghĩa gì không?

- Thiếu gia, Long nhi...

Thấy tiểu Long nữ ngập ngừng cúi đầu, hắn cười sảng khoái:

- Xem ra muội cũng nhìn ra nhưng ngại không dám nói đúng không? Vậy thì để ta nói vậy.

Vu Thiên Tuyết cùng Dương Quá cũng ngừng lại để nghe. Không ngờ chiếc bánh mà cũng có ý nghĩa gì đó sao?

- Chiếc bánh chưng này, lá xanh bọc ở ngoài và nhân bên trong ruột tượng trưng cho công ơn sinh thành, tình cha mẹ luôn yêu thương và đùm bọc con cái. Vì vậy có thể nhìn ra, nó tượng trưng cho sự biết ơn của con cái đối với công lao của đấng sinh thành. Đồng thời nhắc nhở con cháu phải biết giữ trọn đạo làm con, thể hiện tấm lòng uống nước nhớ nguồn. Chúng ta....

- Thiếu gia! Chiếc bánh này có ý nghĩa như vậy thật ư? Thuộc hạ khi ăn sao không cảm thấy nhỉ?

Lăng Huyền Phong đang hứng thú giảng dạy về truyền thống tốt đẹp của dân tộc thì ngay lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, làm hắn tụt cả hứng, nhìn lại với vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép:

- Hừ! Tiểu tử ngươi ngoài ăn ra còn biết cái gì? Giảng giải cái này cho ngươi, thà ta nói với đầu gối còn hơn. Đây là một truyền thống tốt đẹp, khuyên răn con người làm điều hay lẽ phải. Ngươi chỉ biết đến ăn! Tức chết bản thiếu gia!

Hắn giận dữ gõ một cái thật đau lên đầu Dương Quá, rồi đuổi hắn về vị trí cán bột tiếp.

- Đúng là heo ăn mẫu đơn mà! Không biết thưởng thức gì cả!

Dương Quá vẻ mặt đau khổ quay ra cán bột tiếp, 2 nữ nhân được một tràng cười vui vẻ.

- ---------------------------------------------

Đồ ăn đã nấu xong, Vu Thiên Tuyết bụng đã sớm hò reo, liền trước nhất lấy một bát phở ra thưởng thức. Ăn xong một miếng, hai mắt nàng sáng lên, liền không cần biết còn nóng hay không, trực tiếp tiêu diệt sạch sẽ, rồi còn hô to đã nghiền. Tuy nhiên, cảm giác bụng còn chưa no, nàng liền tiếp tục thêm một bát nữa, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.

Lăng Huyền Phong vừa điềm đạm ăn vừa quan sát mọi người. Được một lúc, hắn mới từ từ nói:

- Hôm nay, chúng ta vừa đối luyện, ta có một số nhận xét như sau.

Mọi người ngừng lại, chú ý nghe hắn nói. Đặc biệt là hai vợ chồng Dương Quá và Tiểu Long nữ, sau khi biết Lăng Huyền Phong đã là Võ Tôn Cửu Giai, liền lập tức kinh hãi đến ngây người. Đặc biệt, Dương Quá thì sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy lưng. Ôi mẹ ơi, mình vừa đi khiêu chiến Võ Tôn, mà lại còn là Cửu Phẩm... may mà là thiếu gia, nếu là người khác... Dương Quá không dám nghĩ tiếp, vì hậu quả gì, không cần nói cũng biết.

- Lần này đối luyện, ta thấy rất vui mừng vì mọi người đã có cố gắng tu luyện trong thời gian ta không có mặt. Không những thế, phối hợp cũng rất thuần thục... Tuy nhiên...

Lăng Huyền Phong quay sang nhìn Dương Quá:

- Vẫn còn một số khuyết điểm cần phải khắc phục. Đầu tiên, Dương Quá! Ngươi vẫn hấp tấp như vậy, luôn nhanh nhảu, làm việc thiếu suy nghĩ. Ỷ mình đã có chút tu vi mà lên mặt. Đó chính là tối kỵ! Không tìm hiểu rõ nội tình đối phương, đã tùy tiện đi khiêu chiến. Nếu như người đạt tới đỉnh phong không nói, đằng này mới có chút thành tựu mà đã như vậy, đó chính là tìm chết!

Dương Quá cúi đầu xấu hổ, không còn gì để bàn cãi, đúng là thế thật.

- Long nhi, muội trái lại là người điềm đạm, bình tĩnh, biết xử lý tình huống. Tuy nhiên muội vẫn hơi thiếu quyết đoán, trước khi ra chiêu thì suy nghĩ nhiều. Muội cần phải ra chiêu trong vô thức, không cần nghĩ đối phó như thế nào, chỉ cần phản xạ tốt, và phải quyết đoán hơn nữa, không được chần chừ. Cao thủ giao tranh, 1 giây cũng là tử thần đòi mạng, phải nhớ lấy.

- Còn ta thì sao? - Vu Thiên Tuyết tò mò.

Lăng Huyền Phong vuốt cằm suy ngẫm:

- Về phần nàng thì... Ừm, đúng rồi, các động tác của Hoa Thần Thất Thức nàng nhớ khá rõ, tuy nhiên lúc thi triển còn hơi cứng ngắc, có chút gượng gạo, cần phải uyển chuyển và trôi chảy hơn. Thêm nữa, nàng chưa khống chế được công lực rót vào đám bươm bướm kia. Ta cảm thấy mỗi con có một nguồn năng lượng khác nhau, chỗ nhiều chỗ ít, quá hỗn loạn, phải học cách khống chế. Hơn nữa chiêu thức của nàng ẩn chứa quá nhiều sát khí, nếu là cao thủ sẽ mẫn cảm với nó và lập tức bị thoát khỏi khống chế. Cần thu liễm lại.

- Nhưng giết người thì phải có sát khí, sao mà thu lại được?

- Cái này thì nàng cần phải tự mình ngẫm ra, ngay cả ta cũng chưa đạt tới cảnh giới này.

Lăng Huyền Phong vừa ăn vừa giảng giải cho mọi người về ưu, khuyết điểm của các chiêu thức. Do có khả năng quan sát tốt và nhận biết yếu điểm khi học Độc Cô Cửu Kiếm nên hắn không cần phải có kiến thức uyên thâm cũng có thể chỉ ra được.

- -----------------------------------------

- Thiếu gia! Lần này tham gia tỷ thí Võ Trạng Nguyên, chúng ta cũng phải tham gia sao?

Lăng Huyền Phong gật đầu:

- Hai người sẽ vào đội dự bị. Ta đang tính toán trước. Mỗi trận đấu sẽ có 6 người cùng tham gia. Hiện tại thì ngoài ta ra, còn có 4 huynh đệ Độc Cô Gia cùng Tứ Đệ, đội hình đã đủ, nhưng vẫn cần người dự bị để đề phòng bất trắc. Hơn nữa hai người cũng nên đi để mở mang tầm mắt.

- Còn ta thì sao? Ta nói trước là không muốn ở trên khán đài!

Vu Thiên Tuyết chém đinh chặt sắt nói. Lăng Huyền Phong nói:

- Nàng cũng trong đội dự bị, ta cần mọi nhân thủ có thể sử dụng.

- Vậy còn Cái Bang cùng Phục Ma Hội?

- Cái Bang thì hiện tại nhân thủ đang thiếu, cần người trấn giữ tổng đà. Phục Ma Hội thì quá mẫn cảm, không thể tham gia được.

Đúng lúc này, Lăng Huyền Phong quay về phía đằng sau quát:

- Ai? Đi ra đây!

Loạt xoạt! Loạt Xoạt!

Một đám người từ trong bụi rậm đi ra. Nhìn trang phục, Lăng Huyền Phong thầm nhủ:

- Là nhân sĩ giang hồ! Của môn phái nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK