- Oa! Hoa thật là đẹp!
- Chúc mừng! Chúc mừng!
.............
Tiếng reo hò hòa chung với những âm thanh cười nói rộn ràng tạo nên một bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Đường phố chật cứng người đi bộ, các gian hàng thì được trang hoàng vô cùng đẹp đẽ, bày ra những sản phẩm vô cùng bắt mắt người qua đường.
Lăng Huyền Phong hôm nay thân mặc Quốc Sĩ Trang Phục, tay cầm một chiếc quạt xếp "thó được" từ chỗ Độc Cô Lãnh Phong. Thì ra mấy hôm trước hắn nhìn thấy Độc Cô Lãnh Phong khoe khoang chiếc quạt này, ra vẻ ta đây là một công tử thế gia. Nhưng mà nhìn như thế nào trông hắn cũng giống một con gấu nâu cầm một cành cây, khiến cho Lăng Huyền Phong cùng 2 huynh đệ một phen cười ra nước mắt. Độc Cô Lãnh Phong thẹn quá hóa giận, muốn bẻ gãy nó, nhưng Lăng Huyền Phong đã kịp giật lấy.
- Hôm nay trông ta thế nào? - Hắn đắc ý hỏi Lý Mục.
- Thiếu gia! Trông ngài thật soái! - Lý Mục vỗ mông ngựa.
Thật ra không cần Lý Mục phải nói, thân ảnh của Lăng Huyền Phong từ khi xuất hiện đã thu hút biết bao ánh nhìn, đặc biệt là từ các cô nương trẻ tuổi. Các nàng khi nhìn thấy hắn thì trong mắt tỏa ra vô vàn ánh sao, liên tục ném mị nhãn về phía hắn. Không may cho các nàng, là Lăng Huyền Phong liền bỏ qua, cứ thế mà đi làm cho nàng dậm chân tiếc hùi hụi.
- Thiếu gia! Ở bên kia...
- Người đến hả?
- Dạ không! Bên kia có đố chữ với câu đối, ngài có muốn xem thử?
Chát!!!
Lăng Huyền Phong cầm quạt gõ vào đầu Lý Mục một phát. Kháo! Nhà ngươi hôm nay ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám bảo ta qua đó?
- Hừ hừ! Những chỗ khoe khoang trí tuệ như thế này, bản thiếu gia khinh thường qua!
Hắn bĩu môi nói, nhưng trong lòng thì đang lôi tổ tông 18 đời nhà Lý Mục ra chửi. Mẹ kiếp! Lão tử là người luyện võ! Khi không bảo ta ra đấu văn với mấy tên đọc sách? Muốn ta tự tìm đánh mặt hả?
Trương Phương ghé vào tai Lý Mục nói nhỏ:
- Đáng đời! Huynh có bao giờ thấy thiếu gia cầm bút hay đọc sách không? Bảo hắn đến đó tham gia náo nhiệt khác nào tìm chết?
- Khục! Khụ... khụ.. thiếu gia thứ tội, thuộc hạ quên mất!
- Hừ!
Lăng Huyền Phong nhanh chóng bỏ đi, Trương Phương cùng Trương Lâm nén cười theo sau, còn Lý Mục thì cúi đầu ủ rũ.
Sắc trời đã nhá nhem tối, Lăng Huyền Phong phân phó:
- Lý Mục! Mau đi tìm tung tích của bọn hắn, sau đó gặp ta ở quán trà bên kia!
- Rõ!
Lăng Huyền Phong cùng 2 Ảnh Vệ tiến vào quán trà ngồi xuống. Được một lúc, hắn nghe được có 2 người bàn đối diện đang nói chuyện:
- Ngươi biết gì không? Tỉ võ lần này Hoàng thượng đã cho dời đi vào ngày khác rồi a!
- Thật sao?
- Đúng thế, hình như do có một địa phương nào đó bị nhiễm bệnh dịch, lây truyền nguy hiểm, nên ngài đã ra lệnh phong tỏa, đồng thời dời lại lịch tỉ võ vào 3 tháng sau!
- Ầy, may quá, sắp tới ta còn có việc bận, vốn tưởng sẽ lỡ, may sao nó lại dời đi.
- Còn nữa, lần này nghe nói có chuyện vui a!
- Chuyện gì?
- Ừ thì... ầy... cái chén này nó cạn rồi.
- À à! Tiểu nhị! Cho một bình rượu với mấy cân thịt! Mời huynh đài tiếp tục.
- Hắc hắc! Lần này ta nghe nói là An nhị thiếu gia buông lời khiêu chiến tới Độc Cô Lữ Nhân của Độc Cô gia! Hơn nữa còn dính líu đến cả Lăng gia huynh đệ nữa! Lần này ta nghe nói là An nhị thiếu cho mời cao thủ Võ Tông đến a!
- Có thật không?
- Đương nhiên! Ta nghe được từ đại tẩu của thúc thúc của đệ đệ của nhi tử của một lão bộc làm trong An phủ mà, sao mà giả được?
- Ây chà, xem ra lần này phe của Độc Cô gia ăn chắc phần thua a! Còn nữa, hình như Lăng gia tam thiếu là phế vật, mời cao thủ Võ Tông đến không phải là giết gà dùng dao mổ trâu sao?
- Hắc hắc! Sư tử vồ thỏ còn phải dùng hết sức cơ mà, ta nghĩ An nhị thiếu lần này muốn toàn thắng!
Trương Lâm ngồi đằng sau tức đến nổ đom đóm mắt, muốn lên dạy dỗ cho hai tên vương bát đản kia một trận, nhưng do Lăng Huyền Phong không cho phép nên chỉ biết ngồi đó. Lăng Huyền Phong nói:
- Bọn họ nói gì là chuyện của bọn họ, đừng quan tâm.
- Nhưng mà...
- Ngươi nghĩ một con voi sẽ vì một con kiến múa trước mặt mà giận dữ sao?
Trương Lâm nghe thấy thế thì không nói nữa. Khoảng nửa tiếng sau, Lý Mục đã quay lại:
- Bẩm thiếu gia! Đã tìm thấy người đó!
- Chúng ta đi!