- Không thể nào! Võ Tông Cửu Giai! Hắn là Võ Tông Cửu Giai!
Ở trên khán đài, Độc Cô Hàn Vân đứng bật dậy, đôi mắt trợn tròn, hét lên kinh hãi. Trong khoảnh khắc Lăng Huyền Phong dùng chưởng, hắn đã để lộ ra tu vi chân thật của mình. Mọi người xung quanh ngoại trừ Tô Mị đều há hốc mồm. Độc Cô lão thái thái gõ đầu Tô Mị:
- Giỏi lắm tiểu nha đầu. Con đã biết trước rồi nên mới bình tĩnh như thế phỏng?
Tô Mị lè lưỡi cười ngọt ngào:
- Hì hì! Nãi nãi à, cho dù con có nói ra, ngài cũng chắc gì đã tin, đúng không nào. Chi bằng để thực tiễn chứng minh tất cả a!
Lăng Huyền Phong thấy Độc Cô Huynh Đệ thất thần, liền lên tiếng nhắc nhở:
- Hai vị! Đừng có thất thần thế chứ! Trận đấu chưa kết thúc mà?
Giật mình lắc lắc đầu, Độc Cô Lãnh Phong cùng Lãnh Vân lấy lại tinh thần, tinh thần họ trùng xuống. Mặc dù đã dè chừng đối phương, nhưng xem ra vẫn là đánh giá thấp hắn. Nhìn nhau, gật đầu, hai huynh đệ hét lớn:
- Độc Cô Kiếm Kỹ! Tuyệt Phong Trảm!!
Hai người lấy kiếm liên tiếp chém ra hàng trăm đạo kiếm khí, mục tiêu đều là hướng Lăng Huyền Phong.
- Tới tốt!
Lăng Huyền Phong rút kiếm, trút nội lực vào, nghênh đón những đoàn kiếm khí đánh tới
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Những âm thanh kim loại va chạm nhau liên tiếp vang lên. Người ta chỉ thấy Lăng Huyền Phong như khiêu vũ giữa đoàn kiếm khí. Có điều, song quyền nan địch tứ thủ, mặc dù nỗ lực đánh bay kiếm khí của đối phương, nhưng do số lượng quá nhiều, hắn vẫn bị trúng chiêu. Nhưng may mắn làm sao, hắn đang mặc Phi Ngư Phục, nên cho dù bị đánh trúng nhưng không bị tổn thương mảy may đến cơ thể.
- Hộc! Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!
Sau một hồi, hai huynh đệ Độc Cô gia ngừng tay thở dốc, đấu khí trong cơ thể cạn kiệt. Bọn hắn nhìn thấy Lăng Huyền Phong vẫn ung dung đứng đó, lông tóc không hề tổn hao mà cảm thấy bất lực.
- Nhị vị! Kiếm pháp không tồi, nhưng đen đủi thay, hai vị lại gặp bản thiếu gia! Trận chiến này kết thúc được rồi!
Cuồng Long Loạn Vũ! Mãnh Hổ Thôi Sơn!!!
Phành! Phành!!
Lần lượt Độc Cô Lãnh Phong cùng Độc Cô Lãnh Vân bị đánh rớt khỏi đài. Do đây chỉ là so tài nên Lăng Huyền Phong không nặng tay, nhưng vẫn khiến cho Độc Cô Huynh đệ một lúc lâu vẫn chưa thể đứng dậy được.
- Các vị! Đã nhường rồi!
- Thiếu gia uy vũ!!!
Ở dưới đài, Dương Quá cùng Tiểu Long nữ hét lên hưng phấn, còn Lăng Hiếu Kiệt thì mỉm cười rạng rỡ, hắn thầm nghĩ: Mấy tên nhãi ranh các ngươi thấy chưa? Tam ca của lão tử mạnh như vậy đó!
Tộc nhân Độc Cô gia thì bàng hoàng, kết quả làm cho họ giật mình. 3 huynh đệ lên vây công một người, nhưng cuối cùng cả 3 lại bị đánh bại. Đây chẳng khác nào vả vào mặt bọn họ một cái thật vang. Cho dù đối phương không buông lời sỉ nhục, nhưng tự thân bọn họ thấy hổ thẹn vô cùng.
- Lăng tam thiếu lợi hại! Huynh đệ chúng ta lãnh giáo! Nhưng lần sau chúng ta nhất định sẽ chiến thắng ngươi.
- Vậy sao? Bản thiếu gia tùy thời tiếp chiến! Ha ha ha ha!!
Lăng Huyền Phong cười lớn, 3 huynh đệ Độc Cô gia cũng cười vui vẻ. Bọn hắn thua, đúng vậy, nhưng thua rất xứng đáng, tài nghệ không bằng người, không có gì để giải thích.
- Đinh! Đệ Ngũ Dương Túc Quyết Âm Can tu luyện thành công đến tầng 360! Ngay lập tức tiến hành tu luyện Đệ Lục Dương Túc Thái Âm Tỳ! Chúc mừng chú em tiến cấp, tu vi đạt Thần Công Cái Thế, tương đương Võ Tôn nhất giai! Thưởng nóng: 2 lượt quay may mắn!!
Lăng Huyền Phong cảm thấy trong đầu vang lên một trận "ong ong". Thật là con mẹ nó hạnh phúc a! Không ngờ tỷ võ lại giúp bản thân tiến giai. Hắn có xúc động muốn ôm lấy Độc Cô huynh đệ hôn mấy cái. Ngay lập tức, Nội lực của hắn xao động mãnh liệt.
- Phành!!
Một tiếng nổ nhẹ vang lên, Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy cơ thể thư thái, nội lực tràn trề. Trong không gian bỗng tràn ngập một luồng uy áp, ép cho những người xung quanh võ đài cảm thấy nghẹt thở.
- Kháo! Vậy mà hắn đột phá lên Võ Tôn??!!
Độc Cô gia gia chủ kinh hãi tới mức chửi thề. Con bà nó, tiểu tử này là yêu nghiệt ở đâu đến vậy? Tỷ võ cũng có thể đột phá hả? Uy áp kia chỉ có khi đạt tới Võ Tôn mới có thể phát ra, nên hắn không thể nào nhầm được.
Toàn trường lâm vào trạng thái im lặng đến bất ngờ. Mẹ kiếp! Thằng này là người ngoài hành tinh hay sao? Sao lại đột phá vào lúc này?
3 huynh đệ Độc Cô gia cười đắng chát. Có cần thiết phải đả kích người khác đến như vậy không? Ngươi đột phá rồi? Lại còn là Võ Tôn? Huynh đệ chúng ta làm sao để đuổi kịp đây?
- --------------------------
- Tiểu tử thối! Nói cho nãi nãi biết, con là Võ Tôn hả?
Độc Cô lão phu nhân sau trận tỷ đấu kéo Lăng Huyền Phong lại để tra hỏi.
- Khụ! Khụ! Nãi nãi à, cái này còn có thể giả được sao?
- Cái này.... quả thực là nghịch thiên a! Tiểu tử ngươi mới 17 tuổi! 17 tuổi a! Trẻ như vậy mà đã thăng cấp Võ Tôn rồi! Cơ hồ chỉ có Thu Hồng Diệp năm xưa mới có thể bằng a!
Độc Cô lão phu nhân cảm thán một trận, bà ngay lập tức cảm thấy vui mừng. Cháu của mình có thành tựu, làm ông bà ai mà chẳng vui?
Tối hôm đó, Độc Cô gia mở yến tiệc chiêu đãi mọi người. Lăng Huyền Phong là tâm điểm bị mọi người chuốc rượu cho say mèm, cho dù nội công thâm hậu nhưng chống không nổi, để rồi sau buổi tiệc phải nhờ Tô Mị cùng Lăng Hiếu Kiệt dìu vào phòng ngủ.
- --------------------------
Ngày hôm sau, Lăng Huyền Phong tỉnh dậy. Không có việc gì làm, hắn quyết định đi khắp nơi trong thành để tìm tung tích của đệ tử Cái Bang, nhưng làm cho hắn thất vọng là những người khất cái ở đây chỉ là người bình thường, không phải đệ tử Cái Bang. Chán nản, hắn tạm thời bỏ qua một thời gian, tận hưởng thời gian ở Kinh thành, đồng thời tìm cách giải vây cho Phục Ma Hội tổng đàn. Đang ở khu buôn bán, hắn bất ngờ gặp tứ đệ của mình cùng với Độc Cô Lữ Nhân đang tranh chấp với một đám người. Thấp thoáng trong đám người, Lăng Huyền Phong thấy được một số người quen: Hoàng gia Hoàng Thường, Kim gia Kim Tiểu Uyên cùng Long gia công chúa Long Nguyệt Nhi, còn có một nữ nhân mang khăn che mặt, không rõ là ai. Nhưng ít nhất nhìn dáng người, cũng có thể tưởng tượng được nàng là một mỹ nữ.
Dẫn đầu nhóm đối lập là một thanh niên tuấn tú, cao hơn Lăng Hiếu Kiệt một cái đầu, đang phe phẩy một chiếc quạt xếp màu trắng tinh. Trông hắn giống như mà một thư sinh con nhà gia giáo, nhưng ánh mắt bất thiện và nụ cười có phần giả tạo khiến hắn trông có vẻ tà dị.
- Ây dô! Đây không phải là Lăng gia tứ thiếu sao? Hôm nay lại có nhã hứng để đi dạo cơ đấy?
- Hừ! Ta đi đâu, hình như chưa đến lượt An nhị thiếu ngươi quan tâm nhỉ. - Lăng Hiếu Kiệt nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
An nhị thiếu? Là người của An gia?
Lăng Huyền Phong nhìn kỹ, quả thật tên An nhị thiếu này có vài phần tương tự tên đại ca của hắn, chẳng qua đích thực nếu so 2 người với nhau, tên An Lộc Minh này có vẻ toát ra cơ trí hơn cả.
Lăng Huyền Phong quyết định không chen vào vội, vẫn lẳng lặng đứng đằng xa. Hắn rốt cục muốn xem tứ đệ của mình giải quyết như thế nào. Dù sao, sau này một phần trọng trách sẽ được giao cho tứ đệ. Còn về phần trọng trách nặng bao nhiêu, vậy phải xem hôm nay hắn biểu hiện ra sao rồi. Còn đám người Hoàng gia, Kim gia cùng Long gia kia nữa, xem xem rốt cục họ sẽ đứng ngoài nhìn hay sẽ nhảy về một phía. Điều này rất quan trọng tới thế cục sau này, nếu như Lăng Gia cùng Văn lão đầu khai chiến.
- Ầy, Lăng thế huynh sao lại nói lời tuyệt tình thế? Dù sao chúng ta cũng là đồng học, hỏi thăm nhau một chút là việc nên làm, việc gì phải hục hặc với nhau như thế?
Lăng Hiếu Kiệt chưa kịp nói, Độc Cô Lữ Nhân đã tiến lên giận dữ hỏi:
- An Lộc Minh! Tên tiểu nhân đê hèn này, hôm trước các ngươi đã làm gì ta?
An Lộc Minh nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, cười nói:
- Nhân huynh đệ, ngươi nói thế là có ý gì? Ta không rõ. Hôm trước huynh đệ chúng ta hẹn ngươi ra nói chuyện, nhưng chỉ mới gặp mặt, chưa kịp nói chuyện, Nhân huynh đệ đây đã dính cảm mạo ngã lăn ra đất. Chúng ta không đành lòng để Nhân huynh nằm ở dưới đất nên đã cho người mang ngươi về Độc Cô gia. Đáng lý ra ngươi phải cảm ơn chúng ta mới phải.
- Nói láo! Người khôn không nói chuyện mờ ám. Tất cả mọi người đều hiểu là với tầm tu vi này của chúng ta, bị mao bệnh không khác nào người si nói mộng!
Những người đúng xung quanh cảm thấy có lý. Chắc chắn phải có ẩn tình gì đó nên Độc Cô Lữ Nhân mới tức giận như thế. Cho dù giữa các nhà có rắc rối, nhưng chí ít mặt ngoài cũng sẽ tỏ ra một chút hữu hảo.
Lăng Hiếu Kiệt lấy tay ngăn cản Độc Cô Lữ Nhân, rồi hướng An Lộc Minh nói:
- An Lộc Minh, chúng ta đều biết việc Nhân huynh đệ đột nhiên bị mao bệnh là điều không thể nào. Cho nên ngươi không cần thiết phải giả bộ. Người nào đó có thể tin, nhưng ít nhất Lăng mỗ không tin!
- Lăng thế huynh, ngươi đừng nói vậy chứ. Thế gian nhiều chuyện kỳ bí, không ai biết được chuyện gì có thể xảy ra, chẳng may Độc Cô huynh đây thật sự bị mao bệnh thì sao?
Đứng một bên, Hoàng Thường nhân cơ hội vỗ mông ngựa An Lộc Minh một cái. Trong khi Long Nguyệt Nhi, Kim Tiểu Uyên và nữ nhân kia đứng một bên không nói một lời nào. Hiển nhiên An Lộc Minh khá hài lòng, nụ cười tà dị của hắn càng tươi rói.
- Hoàng Thường... ngươi!!
Lăng Hiếu Kiệt không ngờ rằng Hoàng Thường lại nhân lúc này bỏ đá xuống giếng.
- Lăng thế huynh, An mỗ nói lời thật lòng, Lăng thế huynh xin đừng quy chụp.
- Đừng quy chụp là sao? An Lộc Minh, ta tin ngươi mới là có quỷ!
Lăng Hiếu Kiệt nắm chặt tay. Hắn vô cùng tức giận, nếu như không phải ngặt nỗi Độc Cô Lữ Nhân bị ám toán, tu vi giảm xuống, rất có thể hắn sẽ lao lên chiến một trận. Với tu vi của mình thì có thể áp chế Hoàng Thường, còn Độc Cô Lữ Nhân sẽ chiến với An Lộc Minh. Nhưng sự thật tàn khốc, hai người bên mình lại yếu thế hơn bọn chúng.
- Hừ! Lăng Hiếu Kiệt! Đừng tự cho mình là thông minh nữa! An thiếu đã nói không làm, tức là hắn không làm. Ngươi cố ý đổ lỗi cho An thiếu là có ý gì? Muốn động thủ sao? Chúng ta sợ ngươi chắc?
- Ngươi...
- Ngươi làm sao? Có ngon thì nhảy vào?
- Ồ? Hoàng lão huynh, ngươi cố ý chọc giận đệ dệ của ta để hắn lào vào đánh ngươi sao? Ngươi thèm đòn đến như vậy?
Lăng Huyền Phong đứng một bên quyết định nhảy vào. Ở Lăng gia, hiện tại chỉ có mình mới có thể kiềm chế được tứ đệ. Nếu như không nhảy vào can ngăn, chắc chắn Lăng Hiếu Kiệt tâm lý sẽ không giữ vững, bất chấp tất cả mà đánh nhau, nhưng kết quả cũng chỉ có một, hắn và Lữ Nhân sẽ bị thua thiệt.
- Biểu ca!
- Tam ca!
- Lăng Huyền Phong?!
...............