Editor: Mây (Sky)
25|01|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 145.
Đương nhiên đều cậu chờ mong nhất chính là món quà từ trong miệng mẹ.
Cậu ngẩng đầu lên, cho dù không nhìn thấy, mặt vẫn hướng về phía Ân Âm: "Mẹ muốn tặng quà gì cho con vậy?"
"Cài này." Ân Âm kéo dài giọng, sau đó thần bí nói: "bí mật."
Có lẽ là do chờ mong bánh sinh nhật và quà, nên liên tiếp hai ngày Trình Hi đều rất hưng phấn, không kịp chờ đợi đến sinh nhật.
Rất nhanh ngày sinh nhật đã đến.
Ân Âm mua cho Trình Hi một cái bánh kem socola.
Trình Hi không biết bánh kem có hình dạng gì, cũng không có cách nào sờ tay vào, Ân Âm chỉ có thể mô tả cho cậu.
"Mẹ ơi, socola là gì ạ?" Cho tới bây giờ cậu chư từng ăn qua sô cô la, thời điểm ở nhà được ăn đồ ăn vặt cũng chỉ có mẹ lâu lâu cho cậu vài cục kẹo đường.
Trình Hi ngiêng đầu nhỏ, ngọt ngào nhưng xen lẫn vị đắng, mùi vị kia sẽ không kỳ quái sao?
Trên bánh kem được thắp lên chín ngọn nến nhỏ, đại biểu cho việc bây giờ Trình Hi đã tròn chín tuổi, ánh nến chập chờn phản chiếu lên gương mặt nhỏ bé non nớt của Trình Hi, ánh nến vốn sáng, nhưng ở trước mặt Trình Hi, vẫn là một màu đen kịt.
"Nào Hi Hi, thổi nến cầu nguyện đi." Ân Âm nói.
Trình Hi dựa theo lời mẹ, miệng nhỏ nâng lên, phồng miệng thổi một hơi thật lớn, đồng thời thầm nói trong lòng: "Nếu như có thể, cậu hy vọng có thể ở cùng mẹ mãi mãi không xa rời, nếu như không được, vậy thì đổi cái khác, hy vọng mẹ mãi mãi vui vẻ.
Bởi vì nói nguyện vọng không thể nói ra, nếu không sẽ mất linh, cho nên Trình Hi yên lặng đem ước vọng này chôn sâu trong lòng.
Thời điểm miếng bánh socola đầu tiên bỏ vào miệng, Trình Hi nhai nhai rồi nuốt xuống, hai mắt lập tức mở to.
"Thế nào, ăn ngon không?" Ân Âm cười híp mắt hỏi.
Trình Hi gật đầu cái mạnh: "Dạ, ăn ngon, con rất thích."
Ân Âm vuốt đầu cậu, nói: "Vậy thì ăn nhiều một chút."
Chắc vì là lần đầu tiên ăn được thứ có vị ngon hơn kẹo mà Trình Hi đã ăn rất nhiều bánh kem socola, cuối cùng Ân Âm sợ cậu ăn quá nó sẽ tiêu hóa không tốt mới ngăn cản.
"còn lại tối nay chùng ta lại ăn."
Mặc dù Trình Hi có chút không nỡ, nhưng cậu càng nghe lời mẹ nói hơn, liền ngoan ngoãn gật đầu.
"Đi thôi, mẹ dẫn con đi xem quà sinh nhật." Ân Âm đưa cậu đi tàu điện ngầm.
Trình Hi hơi khó hiểu một chút, quà sinh nhật ở bên ngoài?
-
Đi tàu điện ngầm hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.
Đột nhiên, Trình Hi dường như nghe được âm thanh gì đó, dừng bước chân lại, cậu dường như, dường như nghe được tiếng của con chó.
Nghĩ đến con chó Trình Hi không khỏi nhớ tới Pudding, cảm xúc bất giác trùng xuống.
"Các người đã tới rồi, đây là con ttai của cô à." Một người đàn ông trung niên bước ra, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp.
"Đúng vậy."
"Vào đi, vào đi."
Trình Hi nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Ân Âm: "Mẹ ơi, nơi này là nơi nào ạ?"
"Đợi lút nữa con sẽ biết."
Trinh Hi ngoan ngoãn không hỏi nữa, nhưng mà cũng đi theo đến gần, cậu thật nghe được tiếng chó sủa.
Không bao lâu Ân Âm và Trình Hi dừng lại.
"Đây là con chó dẫn đường cuối cùng mà chúng tôi còn, tên là Kem."
Ở cách đó không xa xuất hiện một con chó màu vàng tuyền, nó không lớn cũng không nhỏ, trông rất thông minh.
Hết chương 145.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 146.
Không sai, nơi Ân Âm đưa Trình Hi tới chính là trụ sợ huấn luyện cho dẫn đường, món quà cô muốn tặng cho Trình Hi chính là con chó dẫn đường.
Nói nó là quà sinh nhật còn không bằng nói là muốn cho Trình Hi một người bạn trung thành.
Sỡ dĩ đưa chó dẫn đường cho Trình Hi, đầu tiên là chó dẫn đường trợ giúp rất nhiều cho người mù, thứ hai là bởi vì Pudding.
Pudding cũng là một con chó nhỏ, nó rất thông minh, cũng là người bạn đầu tiên của Trình Hi, nhưng nó lại bị Trình Đào độc chết, tình cảm của Trình Hi dành cho Pudding rất sâu, bằng không sẽ không trở thành cọng rơm cuối cùng làm Trình Hi đi tự tử, cũng sẽ không mang Pudding đã chết cùng xuống sông.
Trình Hi có tình cảm rất sâu nặng với Pudding.
Mặc dù sau khi Pudding chết, Trình Ho không nói gì thêm, nhưng cậu chưa từng quên Pudding. Cho nên Ân Âm suy nghĩ lại nuôi một con chó chơi với Trình Hi, mà chó dẫn đường chính là lựa chọn tốt nhất.
"Hi Hi, mẹ muốn cho con một con chó dẫn đường, con có muốn nuôi không? Nó gọi là Kem."
"Chó dẫn đường?" Trình Hi không hiểu cái gì gọi là chó dẫn đường, cậu chỉ biết là mẹ muốn tặng cho cậu một con chó, nó gọi là Kem.
Kem sao, nghe nói Pudding và Kem đều cùng một loại.
"Mẹ ơi, con có thể sờ nó không?" Trình Hi nhỏ giọng đưa ra một yêu cầu.
Ân Âm nhìn về phía huấn luyện viên.
Ông ta gật đầu, vừa ra hiệu lệnh cho chó con, vừa nói: "Kem, tới đây."
Chó con màu vàng thuần vẫy cái đuôi nhỏ, huấn luyện viên dẫn nó đến trước mặt Trình Hi.
"Hi Hi, con vươn tay ra sờ nó đi." Ân Âm dịu dàng nói.
Trình Hi ngập ngừng vươn bàn tay nhỏ gầy ra, có lẽ Kem cũng thích Trình Hi nên nó dùng đôi chân ngắn bước lên, dùng cái đầu nhỏ cọ lấy lòng bàn tay Trình Hi, miệng không ngừng phát ra từng tiếng "gâu gâu" làm mềm lòng người ta.
Trình Hi vuốt ve bộ lông vô cùng tốt của Kem, nó lè lưỡi ra liếm lòng bàn tay cậu, hai người ở chung hoàn toàn hào hợp.
Trình Hi lớn mật vươn tay ra đem Kem ôm vào lòng.
Kem ngoan ngoãn không có giãy dụa, ngược lại còn thân mật cọ cọ, dường như đang chơi đùa với cậu.
Trình Hi bị nó chọc cho cười, thế nhưng đang cười cảm xúc bất giác lại sa sút, nếu như cậu có thể khóc, chắc chắn nước mắt cậu đã rơi xuống rồi.
Cậu dùng mặt cọ lấy Kem, miệng hơi xì ra.
"Hi Hi, làm sao vậy?" Ân Âm phát giác ra cậu hơi lạ, liền hỏi.
Trình Hi chớp, chớp mắt, lông mi dài run rẩy, giọng nói nhẹ nhàng mang theo tia nghẹn ngào, nói: "Mẹ ơi, con nhớ Pudding."
Cậu nhớ tới Pudding, trước kia Pudding cũng dùng đầu cọ lòng bản tay cậu như thế này, cũng sẽ liếm cậu, lúc ở trong ngực cậu cũng rất ngoan ngoãn.
Thế nhưng mà, Pudding ngoan như vậy đã chết rồi.
"Mẹ ơi, con không nuôi." Trình Hi lắc đầu, cuối cùng ôm Kem một chút rồi để nó xuống.
"Vì sao vậy?" Ân Âm nhìn ra được cậu rất thích Kem.
Trình Hi mím chặt môi, hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Con sợ nuôi chết nó. Pudding vốn nên được sống thật tốt, cũng bời vì bị cậu nuôi cho nên mới chết. Pudding đã chết, cậu không thể lại hại Kem."
Ân Âm ngay lập tức hiểu được Trình Hi đang suy nghĩ cái gì, hốc mắt nóng lên. Vì biết cậu đang lo lắng cái gì nêm cô càng thêm đau lòng.
"Hi Hi, Pudding chết không phải lỗi của con." Nhưng cho dù nói như thế nào Trình Hi đều đem việc Pudding chết đổ lên chính mình.
Ân Âm khẽ thở dài một cái, cuối cùng vẫn đem chuyện Pudding chết vì bị Trình Đào hạ độc nói cho Trình Hi.
Hết chương 146.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤