Editor: Mây aka Tiên Vân
24|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 87.
Tô Mạch thầm nói một tiếng quả nhiên, vẻ mặt đau khổ nhìn vợ: "Chị Ân Âm, là do cô ta tới bắt chuyện, em đối với cô ta không có ý gì hết, em sẽ tránh xa cô ta."
Tô Mạch sợ Ân Âm hiểu lầm nên vội vàng giải thích, bộ dáng luống cuống giống như đứa con nít.
Ân Âm khẽ cười, dáng người xinh đẹp thước tha, ném cho anh một ánh nhìn quyến rũ chết người: "Được rồi, tôi chỉ đùa với cậu thôi."
Nghe được lời này Tô Mạch thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lại có chút bất đắc dĩ và ủy khuất.
Cô luôn thích trêu trọc hắn.
Nhưng mà vợ như vậy hắn cũng rất yêu.
Không lâu sau, lễ khai máy 《Hoàng Đồ》 bắt đầu, sau khi hoàn thành nghi lễ cúng kiến đoàn người trở về khách sạn, chuẩn bị ngày mai chính thức quay phim.
Dựa vào địa vị của Ân Âm vốn là có thể ở một mình một tầng, nhưng cô lại đề nghị với đạo diễn để Tô Mạch ở chung tầng với cô, nam nữ chính dễ dàng tập kịch với nhau hơn.
Đạo diễn cũng không có cảm thấy quái lạ gì, ông biết Ân Âm đối với việc quay phim luôn cố gắng hoàn thành tốt nhất, nhiều khi không hài lòng với một cảnh quay, cô sẽ liên tục đối diễn cùng bạn diễn.
Những người khác biết cũng không không có suy nghĩ gì, dù sao Tô Mạch cũng là đàn em của Ân Âm.
Lương Hân lại có chút tức giận, cô ta còn suy nghĩ muốn đem Tô Mạch bố trí ở phòng kế bên, buổi tối sẽ đi sang tập kịch cùng, không nghĩ tới lại bị Ân Âm phá hỏng.
Cô ta tức giận đến mức đập thẳng gối xuống giường.
-
Ở bên kia Ân Âm trở về phòng không bao lâu liền kêu Tô Mạch đến
Cả hai gọi video Wechat trên máy tính cùng nói chuyện với Đô Đô.
Bên này Đô Đô đang ở trong cantin nhà trẻ ăn buổi trưa, hai má phình lên rất là đáng yêu.
"Ba, mẹ." Sau khi kết nối video Wechat hai mắt Tô Nguyên Gấm liền sáng lên lập tức hô, thanh âm non nớt mang theo chút hưng phấn.
"Đô Đô đang ăn cơm trưa à."
"Vâng, cơm trưa của con có thịt kho tàu còn có cải trắng. Ba mẹ ăn cơm chưa?"
"Cũng sắp đến giờ ăn rồi."
Ân Âm đã gọi phục vụ mang hai phần ăn tới, đoán chừng chút nữa liền mang lên.
Bên kia bạn nhỏ ngồi cạnh Tô Nguyên Gấm biết cha mẹ cậu gọi điện thoại tới, liền tò mò lại gần nhìn.
Bọn họ chỉ mới gặp qua cha của Tô Nguyên Gấm còn mẹ thì chưa.
Nhóc con thoải mái cho bạn bè nhìn, cậu muốn cho mọi người biết là cậu có mẹ.
Ân Âm ngồi bên này rất nhanh liền nhìn thấy bên kia video một đám bạn nhỏ lại gần, miệng ríu rít nói chuyện.
"Tô Nguyên Gấm, ba mẹ của cậu thật là đẹp."
Tô Nguyên Gấm, mẹ của cậu nhìn giống tiên nữ quá."
"Tớ biết tại sao trước kia mẹ của cậu không bao giờ tới rồi, bởi vì dì ấy là tiên nữ, dì luôn ở trên trời lâu lâu mới có thể xuống trần gian một lần.
................
Chẳng mấy chốc những bạn nhỏ trong nhà ăn đều biết Tô Nguyên Gấm có một người mẹ tiên nữ.
Mà Ân Âm cũng có chút dở khóc dở cười, ở bên kia trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Đô Đô liền lộ ra chút vẻ kiêu ngạo.
Cậu khẳng định mẹ cậu là đẹp nhất, là number one!
Sợ làm trì hoãn bữa ăn của con trai và đám trẻ nên không lâu sau Ân Âm liền cúp điện thoại. Mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ thường nghỉ trưa sau khi ăn cơm xong, đều là thời gian quy định, nên cũng không muốn làm mất thời gian của Đô Đô nữa.
Không lâu sau đồ ăn Ân Âm gọi cũng đưa tới.
Ân Âm là người có khẩu vị rất mạnh nên đồ ăn của cô đều có ớt, còn khẩu vị của Tô Mạch thì tương đối nhạt nên Ân Âm gọi cho hắn những món thanh đạm.
Nhìn thấy trong đĩa Ân Âm có tôm, Tô Mạch không nói lời nào đeo bao tay lên rồi lột vỏ cho vợ.
Đôi bao tay trong suốt bao bọc những ngón tay thon dài của người đàn ông, động tác bóc tôm không nhanh không chậm, rõ ràng chỉ là lột vỏ tôm nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc tỉ mỉ, như thể đang làm cái gì đó thiêng liêng.
Hết Chương 87.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 88.
Sau khi Ân Âm rửa tay xong đi ra liền nhìn nhìn thấy một màn "cảnh đẹp ý vui" này thì không khỏi ngẩn ngơ.
"Mau đến ăn cơm." Tô Mạch ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trong trẻo vang lên.
"Được."
Ân Âm ngồi xuống bên cạnh hắn, suốt buổi ăn Tô Mạch luôn chăm sóc cô.
Có thể cùng vợ ở một chỗ quay phim rồi cùng nhau ăn cơm, tận đáy lòng Tô Mạch thật sự rất vui thích.
Phải nói rằng Tô Mạch không những là người cha tốt mà còn là người chồng tốt.
Ăn cơm trưa xong Tô Mạch vốn định rời đi thì bị Ân Âm giữ lại.
"Tầng này chỉ có hai chúng ta thôi, yên tâm đi bọn họ không dám tùy tiện lên đâu. Nếu chúng ta đã là vợ chồng thì có lý do gì phải chia phòng ngủ." Ân Âm nói.
Tô Mạch đương nhiên là không muốn rời đi, hắn chỉ sợ bị chụp lại sẽ gây phiền phức cho Ân Âm.
Sau khi Ân Âm nói như vậy hắn cũng không ngại gì liền ở lại.
Nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất lưu lại một màu vàng dịu dàng, ở trên giường người đàn ông ôm lấy người phụ nữ, hai người đang say giấc, không gian chìm vào yên tĩnh
-
Một bên khác, Lương Hân từ Hồ tỷ có được thông tin của Tô Mạch.
"Hóa ra anh ta đã xuất đạo bốn năm trước, tại sao lại giải nghệ?" Cô ta nhìn thông tin bên trên có chút khó hiểu hỏi.
Hồ tỷ lắc đầu, cái này thì chị ta không tra ra được. Nhắc mới nhớ, vấn đế này cũng làm cho người ta khá khó hiểu, dù sao lúc đó Tô Mạch cũng là người một đêm liền nổi, nếu như có thể nắm lấy cơ hội thì địa vị của anh ta bây giờ nhất định sẽ khác.
"Chắc là đắc tội người nào đó." Hồ tỷ nói ra suy đoán, vòng giải trí không dễ dàng lăn lộn, nhất là không thể động chạm đến người địa vị lớn trong ngành, lấy gương mặt của Tô Mạch rất khó để mà không có ai tính kế.
Lương Hân cũng cảm thấy là như vậy.
"Như vậy cũng tốt, xem ra Tô Mạch này là người không có bối cảnh gì." Lương Hân đầy ẩn ý nói, khóe môi mang theo nụ cười.
Hồ tỷ muốn nói gì đó lại thôi, cuối cũng vẫn nói: "Cô thật sự muốn Tô Mạch?"
"Dĩ nhiên." Lương Hân lập tức nói, "Chị yên tâm, đã Tô Mạch rồi tôi còn thấy xem thường những thực tập sinh kia ở công ty."
Hồ tỷ khẽ cau mày, chị ta chỉ là cảm thấy có chút quái lạ khi Tô Mạch sau bốn năm đột nhiên tái xuất, lại ký hợp đồng với Thịnh Hoàng còn được Ân Âm nâng đỡ.
Nhưng chị ta cố gắng cũng không nghĩ ra được lý do gì.
Quên đi, dù gì Lương Hân cũng có Sở gia hậu thuẫn chắc sẽ không náo ra chuyện gì lớn.
-
Giải trí Thịnh Hoàng, thời điểm Sở Hằng đang xem văn kiện chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Đóng tài liệu lại anh nhận điện thoại, nói: "ba, có chuyện gì?"
"Sở Hằng bà của con tỉnh lại rồi."
Anh ta lập tức đứng dậy: "Được rồi, bây giờ con sẽ đến bệnh viện ngay."
Ở tầng cao nhất của bệnh viện Sở thị bên ngoài hành lang đứng không ít người, nếu có ai ở đây chắc chắn sẽ nhận ra những người này cơ bản đều là người nổi tiếng trong giới chính trị, kinh doanh, vân vân mây mây......
Sở Hằng vội vàng đi thẳng tới phòng bệnh.
Ở trước cử phòng có hai vợ chồng trung niên đang đứng cũng chính là cha mẹ của Sở Hằng.
"Sở Hằng, con tới rồi."
"Ba mẹ, bà nội sao rồi?"
"Vừa tỉnh lại, ông nội con ở bên trong, mau vào đi. Bà nội còn đang tìm con đó."
Sở Hằng mở cửa bước vào.
Ngồi bên giường là một ông lão tóc bạc, mặc một bộ quần áo thời Đường*, trên giường bệnh là một bà lão gầy đến da bọc xương. Lúc nhìn thấy Sở Hằng đôi mắt bỗng nhiên sáng bừng.
* Đường trang.
_
"Là Hằng Hằng sao?" Bà lão mở miệng hỏi.
Hai mắt Sở Hằng đỏ hoe, cầm tay bà lão nức nở nói: "Bà nội là con, con là Hằng Hằng, cuối cùng người cũng tỉnh lại, thật tốt quá."
Cho dù anh ta không phải là cố nhân** trong trí nhớ của bà, nhưng trong lòng bà vẫn trào dâng một cảm giác thân thuộc.
** Cố nhân vốn là một từ gốc Hán, có nghĩa gốc tương đương với “bạn cũ”, không phân biệt người bạn ấy là nam hay nữ. ... Có một từ nữa rất gần với “cố nhân” và “người cũ”, đó là “người xưa”.
Hết chương 88.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Danh Sách Chương: