Cô cũng có thể lên mạng nhận một ít đơn hàng phiên dịch, chẳng qua đây là việc lúc Ân Âm còn học đại học mới làm, sau khi vào công ty thì không còn làm nữa.
"Ân Âm, hay là để anh từ chức đi, anh ở nhà chăm sóc Mộc Mộc, còn em đi làm". - Cố Thế An nói.
Anh biết Ân Âm rất đam mê sự nghiệp, cũng biết cô không muốn ở nhà, cả đời chỉ làm một bà nội trợ.Từ khi anh và Ân Âm kết hôn, anh cũng chưa từng có suy nghĩ để cô không làm việc hay nhốt cô ở nhà.
Anh cảm thấy lúc Ân Âm làm việc thì tinh thần phấn chấn, tự tin mà phô trương là đẹp nhất, đẹp đến mức khiến anh không thể dời mắt được.
Về phần mình, Cố Thế An cũng không có nhiều tâm huyết với công việc, anh chỉ muốn kiếm thêm tiền, tạo điều kiện cho vợ con có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ân Âm biết điều Cố Thế An nói là đúng nhưng cô lắc đầu: — "Em đã quyết định rồi. Sự nghiệp đúng là quan trọng đối với em, nhưng Mộc Mộc còn quan trọng hơn, em có thể không có sự nghiệp, chứ không thể không có Mộc Mộc, Thế An, anh có hiểu ý của em không?"
Đương nhiên là Cố Thế An hiểu, Ân Âm đã nói như vậy anh cũng không thể khuyên gì thêm nữa, chỉ là cảm thấy đau lòng, anh nghĩ mình nên chăm chỉ làm việc để cho hai mẹ con có cuộc sống tốt hơn.
"Mặt khác..." — Ân Âm dừng một chút nói.
Cổ ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy và ấm áp của Cố Thế An: — "Đứa con thứ hai, tạm thời chúng ta không cần nữa, chờ tình huống của Mộc Mộc chuyển biến tốt hơn, có được không?"
Ân Âm và Cố Thế An vẫn luôn có ý định sinh đứa thứ hai, sau khi mua biệt thự lại càng thêm kiên định.
Kiếp trước, trước khi Cố Gia Mộc chết vào năm bốn tuổi, Ân Âm đã mang thai đứa con thứ hai, nhưng mà khi biết tin Cố Gia Mộc chết cô bị kích thích, khiến cho đứa bé đã thành hình kia không còn nữa.
Nguyên chủ cũng thiếu nợ đứa bé kia.
Lần này Ân Âm tới, những đứa trẻ mà cô phải đối xử tốt không chỉ có Cố Gia Mộc mà còn có con gái, linh hồn của cô bé hiện giờ còn chưa chuyển thế đầu thai, chỉ chờ được làm con của Ân Âm lần thứ hai.
Ân Âm đã lên kế hoạch sinh con gái vào thời gian nào đó trong tương lai, vậy nên hiện giờ chưa thích hợp, ít nhất là phải chờ tình huống của Cố Gia Mộc có chuyển biến tốt hơn.
Cố Thế An ôm lấy bả vai Ân Âm, cằm đặt trên mái tóc mềm mại của cô, nhẹ cọ cọ: — "Được rồi, tất cả đều nghe theo em".
Cố Thế An là một người đàn ông dịu dàng đến cực điểm, cũng là một người chồng tốt vô cùng.
Sau khi nói xong Ân Âm thở phào nhẹ nhõm rồi đi tắm rửa, tắm xong Cố Thế An còn cầm khăn giúp cô lau khô tóc, tiếp đó là cầm máy sấy giúp cô sấy tóc.
Động tác của anh rất thuần thục, hai người ở bên nhau bao nhiêu ngày đêm đều là như vậy.
-
"Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con".
"Mẹ ơi, đừng bỏ con lại..."
Tiếng gọi nhỏ nhẹ mà thê lương của đứa nhỏ vang vọng trong đầu Ân Âm thật lâu, cô lập tức mở mắt, trong đôi mắt vẫn còn lưu lại một chút sự thống khổ và bi thương.
Cô mơ thấy Cố Gia Mộc, trong mơ thằng bé ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, tay thằng bé vươn về phía cửa, hét to bảo cô tới cứu nó, nhưng cô lại không ở bên cạnh thằng bé.
Ân Âm nhắm mắt lại, cô biết có lẽ đây không phải là mơ, ngoại trừ tiếng gọi của Cố Gia Mộc ra, những thứ còn lại đều thật sự đã xảy ra.
Cô rón rén xuống giường đi đến bên giường nhỏ.
Đèn nhỏ màu cam được bật lên, phản chiếu khuôn mặt thanh tú đang ngủ yên bình của cậu bé, Ân Âm cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ của con trai, sau đó đi tới thư phòng mở máy tính lên.