Túy Yên không để ý Tô Nguyên Gia, ngược lại nhìn về phía nam tử bên cạnh, làm nũng nói: — "Gia, Yên nhi thich cây trâm này".
Nói xong, nàng ta đưa trâm cho Lưu chưởng quỹ: — "Mau gói lại".
Tô Nguyên Gia tức giận đến mắt ửng đỏ.
Đúng lúc này Ân Âm nhận thấy tình huống không đúng đã đi tới.
"Gia Gia làm sao vậy?" — Ân Âm vừa lên tiếng, thân thể nam tử bên cạnh Túy Yên lại căng thẳng.
Lưu chưởng quỹ vừa nhìn thấy quốc công phu nhân đi tới lại nhìn hai mắt tiểu công gia ửng đỏ trong lòng thầm nghĩ không tốt.
"Quốc công phu nhân, là như vậy..." — Lưu chưởng quỹ cũng không giấu diếm, cũng chẳng thêm mắm dặm muối, kể hết sự tình ra.
Ân Âm nghe xong trong lòng bùng lên lửa giận, nhìn về phía Túy Yên: — "Chính là ngươi muốn cướp đồ trang sức mà con trai ta muốn mua?"
Túy Yên cầm cây trâm trong tay không nói gì, nàng ta vừa mới nghe được Lưu chưởng quỹ gọi nữ nhân này là quốc công phu nhân, vậy chẳng phải là...
Túy Yên nhìn nam nhân bên cạnh một cái, trong mắt xẹt qau vẻ đắc ý.
Ân Âm mở miệng nói: — "Đã là trang sức con trai ta coi trọng trước, phiền ngươi bỏ ra đi".
Túy Yên ỷ vào sự sủng ái mà khoảng thời gian này có được chẳng thèm nhượng bộ: — "Ta cũng coi trọng cây trâm này".
"Ồ, ý ngươi là muốn cướp với ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi không sợ Vinh quốc công phủ trả thù sao?" — Ân Âm thản nhiên nói.
Trong lòng Túy Yên khinh bỉ, nếu là trước kia nàng ta có thể sẽ sợ, nhưng hôm nay...nàng ta quét mắt nhìn nam nhân bên cạnh.
Quốc công phu nhân này cũng thật đáng thương, chỉ sợ còn đang mơ mộng phu quân đối với mình thâm tình không thay đổi, lại không biết phu quân của mình có bao nhiêu lần lưu luyến trên giường nàng ta.
Trong nháy mắt Túy Yên không kiềm được muốn nói ra lời này nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn còn chút lý trí.
Nàng ta biết, trước mắt mình và Tô Chính vẫn đang lén lút, không muốn cho người phủ quốc công biết, bằng không Tô Chính cũng sẽ không cùng nàng ta đi dạo, còn đeo mặt nạ da người.
Mặc dù vậy trong lòng Túy Yên vẫn đắc ý.
Chỉ cần nghĩ đến quốc công phu nhân đứng trước mặt, mà phu quân của nàng lại ở bên cạnh mình, nàng ta lập tức cảm thấy tâm tình thoải mái.
Nhìn thấy trong mắt Túy Yên đầy vẻ đắc ý sao Ân Âm có thể không biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì.
Mặc dù đã đeo mặt nạ da người nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Ân Âm đã nhận ra, người đàn ông bên cạnh Túy Yên chính là Tô Chính.
Rõ ràng hôm nay là ngày trọng đại, nhi tử phải tham gia khảo hạch của thư viện, ấy vậy mà vị cha ruột là Tô Chính này lại không đến tham dự, ngược lại còn nữ tử thanh lâu đi mua trang sức, bây giờ còn muốn cướp trang sức nhi tử muốn mua cho cô, quả đúng là châm chọc mà.
Thật ra Ân Âm là một người dễ nói chuyện, cũng chẳng muốn lấy quyền thế địa vị ra mà đè người.
Nhưng hôm nay cô lại muốn đem địa vị quốc công phu nhân ra, cô muốn nhìn xem, Tô Chính có thể vì Túy Yên này mà chống lại cô hay là tự động vạch trần thân phận, nghĩ lại thật đúng là đáng mong chờ nha.
Nhưng trên thực tế sự chờ mong của Ân Âm chung quy cũng phải thất bại.
Tô Chính thế nào cũng không nghĩ tới, thê nhi vậy mà lại xuất hiện ở Kim Mãn Lâu, mà Túy Yên còn muốn cướp trang sức con trai mua cho thê tử.
Không ai biết, vừa rồi ánh mắt của nhi tử và thê tử nhìn tới, tim Tô Chính đã đập bình bịch không ngừng, một bầu không khí bối rối, hắn không khỏi cảm thấy bản thân may mắn lần nữa, hên là hắn đã cẫn thận đeo mặt nạ da người khi ra ngoài.
Tuy vậy hắn vẫn có chút sợ hãi, ngay cả lời cũng không dám nói, thầm nghĩ nên nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Đúng lúc này Túy Yên còn muốn nói gì đó với hắn, muốn cướp trâm nhưng không ngờ nàng ta vừa mở miệng đã bị Tô Chính chp một cái tát.