Ban đầu Cố Thế An vẫn lạnh lùng từ chối một cách lịch sự. Nhưng không lâu sau anh cảm thấy khó chịu. Anh lười đối phó nhưng lại sợ Ân Âm vô tình hiểu lầm, tuy lần nào anh cũng chủ động bóp nát hoa đào, dù vậy thì anh vẫn cảm thấy phiền phức. Thế nên anh đã thẳng thắn xin nhân viên ghi một tấm biển "xin đừng làm phiền", vậy là không còn ai dám đến chỗ anh ngồi quấy rầy anh nữa, trừ phi đợi đến khi anh gỡ tấm biển và thật sự rời đi thì mới đuổi theo hỏi một chút.
Đương nhiên Ân Âm không biết hành động thẳng nam của anh khi đối mặt với người phụ nữ khác, bằng không chắc chắn sẽ tức giận đến đau bụng.
Lúc Cố Thế An rời khỏi công ty thì Vân Mạn Mạn tình cờ nhìn thấy, cô ta len lén đi theo và nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Cố Thế An đang ngồi trong quán cà phê. Trong một khoảnh khắc, cô ta gần như phát điên, khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn tìm cơ hội tiếp cận Cố Thế An, nhưng mãi không tìm được cơ hội thích hợp, dù vậy thì cô ta luôn tự nhủ bản thân nhất định phải kiên nhẫn.
Vân Mạn Mạn để ý đến Cố Thế An mỗi ngày, mà càng để ý thì cô ta càng sa ngã. Cô ta phát hiện mình thích Cố Thế An, không phải kiểu thích tiền giống như thích những phú nhị đại trước kia, mà là bị Cố Thế An hấp dẫn không thể kiềm chế được. Vân Mạn Mạn không ngừng ảo tưởng sẽ như thế nào nếu được một người đàn ông như vậy yêu thương. Cô ta chỉ biết mình muốn Cố Thế An, muốn Cố Thế An cười với cô ta, muốn Cố Thế An ôm cô ta, hôn cô ta, muốn hai người có tiếp xúc thân mật, cô ta muốn sinh con cho Cố Thế An.
Cô ta muốn Cố Thế An, cho dù lúc này Cố Thế An không có tiền như mấy phú nhị đại kia cũng chẳng sao. Chỉ cần Cố Thế An thích và đồng ý ở chung với cô ta thì cô ta cũng bằng lòng an phận, sống hoa hợp với anh trong tương lai. Vân Mạn Mạn cứ si ngốc nhìn như vậy, nhưng giây tiếp theo cô ta lại nhìn thấy một bóng dáng có chút xa lạ tiến vào quán cà phê, nhìn kỹ hơn thì thấy rất quen thuộc, khi người đó đi tới bên cạnh Cố Thế An mặt cô ta hoàn toàn vặn vẹo.
Đó là một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt với một mái tóc đen dài suôn mượt, ngũ quan của cô dịu dàng và mềm mại, mỗi cái nhíu mày và nụ cười đều mang theo hơi thở điềm tĩnh xinh đẹp. Cô chính là người luôn được nhắc đến trong miệng mọi người ở thời đại học, "gương mặt tình đầu" trong lòng các nam sinh. Rõ ràng cô đã gần ba mươi tuổi và cũng đã sinh con, nhưng cô lại trẻ trung giống như một nữ sinh viên vừa mới bước chân ra xã hội.
Vân Mạn Mạn liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ trầm tĩnh xinh đẹp và quyến rũ động lòng người này chính là Ân Âm, cũng chính là bà xã hiện tại của Cố Thế An. Cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Thế An đang kéo Ân Âm qua, thân mật xoa đầu cô, trên gương mặt và trong ánh mắt đều là ý cười. Đó là nụ cười mà Vân Mạn Mạn hay thậm chí tất cả mọi người trong công ty đều chưa từng thấy qua. Cho nên nụ cười đó là dành riêng cho Ân Âm sao?
Khi cô ta vừa tiến vào thì thấy Cố Thế An ôm một cậu bé chừng ba tuổi bên cạnh Ân Âm lên với vẻ mà yêu thương. Gương mặt của cậu bé rất giống Cố Thế An, không khó để nhận ra đứa bé này là đứa con do Ân Âm sinh cho Cố Thế An. Vân Mạn Mạn lại nghĩ, nếu như cô ta sinh con cho Cố Thế An thì như thế nào? Chắc là nó cũng sẽ rất giống Cố Thế An và liệu rằng anh ấy có yêu thương nó nhiều hay không? Cô ta không thể kiềm được nụ cười khi nghĩ về điều đó. Nhưng đúng lúc này Cố Thế An đã dắt tay Ân Âm và ôm đứa bé rời khỏi quán cà phê.
end 339.
_____________________________________