Thầy của anh ta thích nhất là những học sinh có năng khiếu âm nhạc, anh ta tin tưởng nếu Cố Gia Mộc thật sự có tài năng, thầy của anh ta chắc chắn sẽ rất thích cậu bé.
Nguyên Tầm cũng không nói ra tên thầy của mình cho nên Ân Âm cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không từ chối anh ta.
Thứ nhất, Cố Gia Mộc vừa mới nói rằng mình muốn học đàn dương cầm.
Thứ hai, thế giới của Cố Gia Mộc quá cô đơn, nếu như có âm nhạc làm bạn thì cô thật sự thấy rất vui, làm sao có thể đẩy âm nhạc ra ngoài cửa chứ.
Ân Âm chăm chú nhìn về phía trước, ánh mắt dừng lại ở thân ảnh nhỏ ngồi chơi đàn dương cầm, thật lâu sau cô mới thu hồi tầm mắt, nói với Nguyên Tầm: — "Tôi đồng ý với anh".
Cô đồng ý cho Cố Gia Mộc đến chỗ Nguyên Tầm học ba lần mỗi tuần, nhưng mà học phí vẫn như thường lệ.
Lúc bắt đầu Nguyên Tầm còn không muốn nhận, nhưng Ân Âm nhất quyết không chịu, anh ta cũng từ chối nữa.
Ân Âm không dẫn Cố Gia Mộc rời đi ngay, mà Nguyên Tầm đúng lúc cũng không có lên lớp, nên đã ở lại bắt đầu dạy cậu bé.
Ân Âm nhìn ra bên ngoài, trong mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng.
Bởi vì biết được Mộc Mộc là trẻ tự kỷ, cho nên Nguyên Tầm vốn đã hiền lành lại có thêm vài phần kiên nhẫn, có đôi khi anh ta sợ Mộc Mộc nghe không hiểu nên đã biểu đạt rất nhiều lần.
Nhưng năng khiếu âm nhạc của Cố Gia Mộc, thật sự rất cao, Nguyên Tầm dạy gì cậu bé cũng nghe hiểu, tuy rằng toàn bộ quá trình nhóc con đều không nói gì, nhưng cậu bé đã dùng mười ngón tay lướt trên phím đàn đen trắng của mình để biểu đạt.
Lắng nghe đến tiếng đàn dương cầm từ bên trong truyền đến, lại nhìn bóng dáng nhỏ bé nghiêm túc kia, Ân Âm cảm thấy như ánh mặt trời bên ngoài dịu dàng và rực rỡ lạ thường.
Có lẽ là vì quá vui vẻ nên khi Nguyên Tầm dạy cho Cố Gia Mộc một bài rất lâu thì cô cũng không quấy rầy, thẳng đến khi Cố Thế An gọi điện tới, cô mới giật mình phát hiện đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.
"Vợ ơi, hai mẹ con đang ở đâu? Có phải sắp tới rồi không? Bên anh sắp được tan làm rồi". — Đầu bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng như nước của người đàn ông.
Bây giờ Ân Âm mới nhớ ra hôm nay là ngày đưa Cố Gia Mộc đến bệnh viện, Cố Thế An đã xin nghỉ buổi chiều, định đi cùng bọn họ.
Lúc trước đã bàn xong, bảo Ân Âm dẫn Cố Gia Mộc trực tiếp đến công ty của anh.
Mà hiện tại bởi vì chuyện đàn dương cầm nên Ân Âm lại quên mất chuyện này.
"À, em quên mất". — Ân Âm sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói.
Bên kia, Cố Thế An trầm mặc vài giây, lập tức khẽ hừ một tiếng: — "Bà xã, em có Mộc Mộc rồi lại không yêu anh nữa, anh không còn là con thỏ nhỏ em yêu nhất rồi". — Người đàn ông hơi ủy khuất, làm nũng nói.
Bởi vì Cố Thế An sinh năm con thỏ cho nên ngoại hình của anh vừa trắng mà tính tình lại tốt, còn mềm mại nữa, vậy nên khi đó Ân Âm đã nói đùa gọi anh là "thỏ con", không nghĩ tới Cố Thế An vậy mà cũng đáp lại còn coi đây là lời yêu đặc biệt mà Ân Âm dành cho anh.
Đừng nhìn Cố Thế An cao to, là một người đàn ông thành thục cao 1m88, gần ba mươi tuổi, nhưng khi ở bên Ân Âm không biết đã làm nũng bao nhiêu lần.
Mỗi lần Ân Âm đều đành phải bó tay.
Giọng nói của Cố Thế An vốn dễ nghe, khi anh làm nũng thanh âm càng thêm gợi cảm, có thể khiến lòng người phải tan chảy.
Cùng với đòn tấn công mỹ nhan thịnh thế trí mạng của anh, mỗi lần đối mặt với sự làm nũng của Cố Thế An, Ân Âm chỉ có thể đầu hàng.
Thật ra Ân Âm biết rõ, cũng biết ở trước mặt cô thì Cố Thế An mới có thể biểu hiện ra cái tính mềm lòng như vậy, hơn nữa thỏ con cũng là biệt danh tình yêu mà anh chỉ để dành riêng cho Ân Âm gọi.
Lúc trước có một người bạn tốt trêu chọc gọi anh một tiếng thỏ con, sau đó không biết đã bị Cố Thế An lừa thảm bao nhiêu.
end 337.