"Ta sẽ không đồng ý". — Tô Chính chậm rãi đứng lên, hắn ôm lấy Ân Âm nói: — "A Âm, xin đừng cố chấp như vậy được không? Nàng hẳn phải biết thân phận bây giờ của ta với lúc trước không giống nhau, có rất nhiều cái ta không thể làm gì được, cho dù ta cùng nữ nhân khác như thế nào thì đối với ta bọn họ cũng chỉ giống như một món đồ chơi, ta chỉ gặp dịp là chơi mà thôi".
"A Âm, cho dù là trước kia hay hiện tại trong lòng ta chỉ có nàng, vị trí phu nhân quốc công cũng chỉ vĩnh viễn có thể là nàng, ta tuyệt đối sẽ không nuôi thiếp thất, càng không có hài tử khác. A Âm nàng hiểu ta mà đúng không?"
Ân Âm từng chút từng chút gở tay Tô Chính ra, gằn từng chữ nói: — "Tô Chính, ngươi thật sự làm cho ta cảm thấy ghê tởm".
"Đúng, ta có thể hiểu ngươi nhưng sự hiểu này không có nghĩa là ta sẽ chấp nhận nó. Ta không muốn có một hạt cát nào trong mắt mình, ta muốn mọi thứ phải sạch sẽ và ngươi thì thật...bẩn thỉu".
Hai chữ nhẹ nhàng làm cho Tô Chính trong nháy mắt giận tím mặt, hắn nắm chặt nấm đấm, nói: — "A Âm, nàng nhất định phải như vậy sao?"
Ân Âm lạnh mặt không trả lời nhưng thái độ của cô đã nói lên tất thảy.
Ngực Tô Chính kịch liệt phập phòng: — "A Âm bất luận như thế nào ta cũng sẽ không hòa ly với nàng, cho dù là chết thì nàng cũng chỉ có thể là thê tử của Tô Chính ta!"
Giọng nói của hắn hùng hồn như không thể kháng lại.
Ân Âm thản nhiên nói: — "Vậy hãy chờ xem đi".
Tô Chính nhìn bộ dạng bình tĩnh giống như nhất định có thể hòa ly của Ân Âm làm cho hắn lần thứ hai tâm phiền ý loạn.
Hắn đột nhiên xoay người rời đi.
-
Rời khỏi Đinh Lan Uyển, Tô Chính đứng ở cửa viện trong nháy mắt mờ mịt. Khi đến Thanh Lâu gặp được Túy Yên, đã vô số lần hắn tưởng tượng qua việc khi tất cả bị phát hiện sẽ như thế nào, hắn nên làm như thế nào.
Hắn tưởng tượng rất tốt, hắn cảm thấy mình và Ân Âm có tình cảm mười mấy năm, có đứa nhỏ Tô Nguyên Gia, lại có phủ quốc công ở đây, dù như thế nào hắn và Ân Âm cũng sẽ không xảy ra việc gì, nhiều lắm là Ân Âm và hắn sẽ chiến tranh lạnh, sẽ cãi vã.
Hắn đã nghĩ nên dỗ Ân Âm như thế nào.
Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, hết thảy so với tưởng tượng của hắn còn tồi tệ hơn.
Ân Âm kiên quyết muốn hòa ly với hắn, tình yêu trong mắt cũng không còn, thậm chí nhìn qua còn rất chắc chắn, giống như hai người nhất định có thể thuận lợi hòa ly.
Vừa nghĩ đến khả năng này Tô Chính lập tức lắc đầu, không...không có khả năng.
Hắn là quốc công gia, mà Ân Âm hiện giờ chỉ có thể dựa vào hắn, chỉ cần hắn không đồng ý bất luận là thế nào Ân Âm cũng không có khả năng hòa ly với hắn.
Chỉ cần không hòa ly, chỉ cần Ân Âm ở phủ quốc công, một ngày nào đó hắn sẽ vãn hồi trái tim nàng.
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Tô Chính vẫn xoay người đi viện Vân Tùng.
Hắn biết Ân Âm rất yêu hài tử, cho dù là con cả bị sinh non lúc trước hay là tiểu nhi tử Tô Nguyên Gia hiện giờ.
Có lẽ cố kỵ Tô Nguyên Gia ở đây, Ân Âm sẽ không rời đi.
-
Viện Vân Tùng, Tô Nguyên Gia ở trong thư phòng đứng ngồi không yên.
Cậu bé muốn tới Đinh Lan Uyển xem một chút, cậu bé sợ mẫu thân sẽ bị phụ thân khi dễ nhưng cậu bé biết trong thời điểm này mình dến đó cũng không thích hợp.
"Tiểu công gia không cần lo lắng, phu nhân sẽ không có việc gì". — Tôn ma ma trấn an nói.
Ngân Liễu và Tôn ma ma là người Ân Âm tín nhiệm, đối với chuyện Tô Chính nuôi nữ nhân Ân Âm cũng từng tiết lộ một ít cho các nàng, dù là như thế hôm nay các nàng vẫn khiếp sợ, họ không nghĩ tới trong số những nữ nhân đó lại còn có Thẩm Thục Miên.