Người cô muốn chỉnh chính là Đường Tăng, ai bảo hắn tùy tiện bày ra lòng tốt, trong lòng có thiện tâm thì tốt, nhưng cũng nên biết nhìn, huống hồ nếu muốn có danh tiếng làm việc thiện thì tự bản thân hắn nên làm việc thiện này.
Không có lý do gì mà việc thiện do Tôn Ngộ Không và người khác làm nhưng cái danh người tốt lại gán cho hắn.
Vậy nên Ân Âm chỉ định muốn Đường Tăng cõng.
Thấy Đường Tăng lộ ra vẻ mặt chần chờ, Ân Âm lập tức che mặt lẩm bẩm: - "Nghe người ta nói là hòa thượng thì nhân từ, không nghĩ tới sư phụ này ngay cả cõng người đáng thương là ta cũng không chịu, có thể tưởng tượng được ngươi chính là một kẻ đạo đức giả, khuôn mặt ngọt ngào nhưng là người giả nhân giả nghĩa, nào có tư cách làm hòa thượng".
Thủ đoạn khiêu khích này vừa nói ra Đường Tăng đương nhiên không dám từ chối nữa.
Lần này Tôn Ngộ Không cũng nhìn ra được, mẹ nó là vì nó mà tức giận, tuy rằng là lừa Đường Tăng nhưng nó lại cảm thấy vui, bởi vì mẹ đang bảo vệ nó nha.
Đường Tăng cúi người xuống, cõng ông lão do Ân Âm hóa thành.
Ban đầu Ân Âm ở trên lưng hắn rất thong thả.
Chỉ là đi không được bao lâu, Đường Tăng bắt đầu thở hổn hển.
Ý cười trong mắt Ân Âm ngày càng sâu.
Tuy Đường Tăng là nam nhân nhưng da thịt mềm mại, một đường đi về phía tây, vô luận là cơm áo gạo tiền đều dựa vào đồ đệ, đương nhiên là công việc gì hắn cũng không cần làm.
Thế nên chỉ mới cõng một đoạn đường đã bắt đầu thở dốc.
Ân Âm lắc đầu, có hơi ghét bỏ Đường Tăng: - "Vị sư phụ này, thể lực của ngươi quả thật không được".
Đường Tăng cắn răng kiên trì.
Nhưng làm sao Ân Âm có thể cho hắn như ý nguyện, cô còn nhớ rõ ba ngọn núi lớn kia đè lên lưng Tôn Ngộ Không, cô cũng muốn Đường Tăng nếm thử cảm giác bị núi đè lên.
Bất quá cô cũng cố kỵ Đường Tăng là phàm nhân.
Vì thế cô chỉ mang tới một viên đá tương đối lớn, cứ như vậy đè lên lưng Đường Tăng.
Trên lưng bất thình lình có thêm sức nặng khiến Đường Tăng vốn đang cắn răng kiên trì rốt cuộc cũng không tiếp tục được nữa, trong nháy mắt ngã ra đường.
Đúng vậy, Đường Tăng đã ngã xuống, toàn thân lấm lem đất.
Ân Âm tiến đế bên tai hắn nói: - "Vị sư phụ này, có phải rất nặng hay không?" - Không biết cảm giác bị núi đè là như thế nào.
"Không có gì". - Đường Tăng cũng không thừa nhận bản thân không làm được.
Thế nên hắn tiếp tục cõng Ân Âm đi xuống chân núi.
Thỉnh thoảng Ân Âm đè tảng đá lên người hắn, vì vậy mà Đường Tăng ngã ra đất rất nhiều lần.
Đám người Sa Tăng vội vàng muốn đón Ân Âm sang lưng mình, nhưng đều bị Ân Âm ngăn lại bằng hai ba câu, cô nói một ý: - "Đường Tăng, nếu ngươi không cõng ta thì ngươi chính là một hòa thượng đạo đức giả".
Đường Tăng đương nhiên không muốn thừa nhận mình là người đạo đức giả, nên hắn chỉ có thể cắn răng mà cõng.
Đợi đến khi xuống tới chân núi Đường Tăng đã giống như thổ địa, cả người đau nhức, nhất là lưng, cũng sắp không đứng dậy nổi.
Ân Âm từ trên lưng hắn bước xuống, cưởi tủm tỉm nói: - "Đa tạ vị sư phụ này, ngài thật sự là một người tốt".
Vừa dứt lời, hình như cô nhìn thấy khóe môi Đường Tăng giật giật.
"Thí chủ không cần khách khí". - Đường Tăng thản nhiên nói, rồi lập tức thúc giục mấy đồ đệ lên đường.
Tôn Ngộ Không đi ở cuối, chăm chú nhìn vào Ân Âm.
Ân Âm há miệng nói cái gì đó, nhìn khẩu hình kia hẳn là: Một đường bình an.
Trong ánh mắt chăm chú của Tôn Ngộ Không, Ân Âm lại hóa vào hư không.
-
Tôn Ngộ Không tiếp tục dẫn đám người Đường Tăng đi về phía tây, hôm nay bọn họ đi tới một khu rừng núi tối đen.
Mắt thấy trời sắp tối, bọn họ chỉ có thể tạm dừng lại qua đêm ở trong rừng.
"Sư phụ, người và các sư đệ nghỉ ngơi trước, lão tôn ta đi tìm chút đồ ăn". - Tôn Ngộ Không nói, vùng hoang dã này cũng chỉ có nó mới có thể tìm được một ít đồ ăn.