"Anh nói lung tung cái gì vậy? Anh ở đó chờ một chút, em sẽ dẫn Mộc Mộc tới liền". — Ân Âm nói.
"Hay là để anh đi đón hai mẹ con".
"Không cần, bên em đi qua đó cũng nhanh thôi".
"Được, vậy lát nữa anh ở quán cà phê đối diện công ty chờ hai người".
"Được rồi. Vậy em cúp máy đây".
Ngay khi Ân Âm sắp cúp điện thoại, Cố Thế An lại nói: — "Đợi đã".
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Còn, còn một chuyện rất quan trọng". — Giọng nói bên kia của Cố Thế An có chút ái muội.
Ân Âm: "Hả?"
"Chuyện rất quan trọng này chính là, vợ, anh nhớ em rất nhiều".
Không biết có phải là vì nghe qua điện thoại hay là do người đàn ông cố ý ép thấp giọng, mà thanh âm trong trẻo của anh có hơi trầm thấp, vừa như tiếng cello lại vừa như một loại rượu vang êm dịu.
Phảng phất như anh đang ghé vào tai, nhỏ giọng lẩm bẩm, ngay cả hô hấp nóng rực cũng phà vào bên tai, làm cho thân thể người ta tê dại.
"Biết rồi, biết rồi". — Ân Âm vội vàng cúp điện thoại, cô sợ chậm một bước thì ngay cả lỗ tai cũng bị bỏng.
Cái người Cố Thế An này, hai người đều đã là vợ chồng già mười mấy năm, lại còn sến rện quằn quại như vậy. Nhưng mà…
Ân Âm bất giác nở nụ cười, nhưng mà cái loại cảm giác này thật tốt, giống như bọn họ luôn yêu say đắm, tình yêu của bọn họ vĩnh viễn sẽ không hết hạn.
Cả đời này của Ân Âm sẽ không bao giờ hối hận khi gả cho Cố Thế An, cả đời này cũng sẽ không hối hận vì đã sinh ra Cố Gia Mộc, kết tinh tình yêu của bọn họ.
Bởi vì sợ Cố Thế An chờ lâu, hơn nữa đã học đàn hai tiếng đồng hồ, nên Ân Âm dẫn theo Cố Gia Mộc nói lời tạm biệt với Nguyên Tầm.
Hai người thêm WeChat với nhau, sau đó lại lên lịch thời gian học hành sau này.
-
Bên này, Cố Thế An xin nghỉ làm sớm, đến quán cà phê đối diện công ty chờ vợ con.
Anh mặc một thân âu phục chỉnh tề, sống lưng thẳng tắp như cây tùng xanh, phong thái nho nhã kia làm cho người ta không thể dời mắt.
Máy tính trên bàn đang bật, anh đeo tai nghe Bluetooth và phát video về "điều trị chứng tự kỷ".
Từ khi biết con trai mắc chứng tự kỷ, chỉ cần có thời gian Cố Thế An sẽ đi tìm hiểu thông tin về vấn đề này.
Vì phải làm việc nên thời gian anh ở nhà và ở bên cạnh Mộc Mộc cũng không nhiều lắm, nhưng anh sẽ luôn phối hợp với Ân Âm trợ giúp Mộc Mộc trị liệu.
Anh cũng muốn tìm hiểu về trẻ tự kỷ càng nhiều càng tốt, anh muốn gần gũi với con trai mình hơn hơn một chút.
Hai tay anh đặt ở bụng, vẻ mặt xem video vừa nghiêm túc vừa chuyên chú, thỉnh thoảng sẽ giơ tay lên uống cà phê, lộ ra cổ tay trắng nõn đẹp đẽ cùng với chiếc đồng hồ tinh xảo đen kịt được đeo trên đó.
Đó là món quà sinh nhật đầu tiên Ân Âm tặng cho anh trong năm đầu quen nhau, anh vẫn đeo nó cho tới bây giờ, thỉnh thoảng đồng hồ cũng bị hỏng và chênh lệch giờ, nhưng anh cũng không cởi bỏ mà chỉ mang đi sửa.
Cố Thế An là một người sống hoài cổ, nhất là đối với Ân Âm.
Anh là một người đẹp trai, lịch lãm, trông như một người đàn ông trẻ tuổi thành đạt ngồi một trong quán cà phê sao có thể không khiến người ta chú ý.
Nhất là một số cô gái nhỏ khi tiến vào quán cà phê càng đỏ mặt tim đập mạnh, thỉnh thoảng có liếc mắt một cái nhưng không lại không ai dám đi lên bắt chuyện.
Tại vì sao?
Tại vì có một tấm biển với dòng chữ "xin đừng làm phiền" được buộc xung quanh bàn của anh.
Không sai, anh đã cứng rắn như vậy đấy.
Đó là những gì mà anh đã đặc biệt yêu cầu từ nhân viên quán cà phê.
Đi làm ở Hồng Nguyên mấy năm, Cố Thế An cũng đã đến quán cà phê này rất nhiều lần.
end 338.