Doãn Lạc Hàn dễ dàng nhìn thấy chiếc xe thể thao của mình đỗ ở cửa, đây là Từ Bang cố ý lái từ biệt thự tới đây, hắn lấy chìa khóa trong túi quần âu, ấn nút, sau đó bước lên xe.
Xe thể thao mới lái ra bệnh viện, di động đúng lúc vang lên. Trên màn hình hiện tên Chính Vũ, hắn thuận tay lấy tai nghe điện thoại, ấn nút tiếp nghe.
“Chính Vũ, chuyện gì?”
“Lạc, hôm nay là ngày giỗ bà ngoại, anh không quên đấy chứ?” Chính Vũ hỏi.
“À.” Hắn đáp bừa một tiếng, kỳ thật hắn đã sớm dùng bút đỏ khoanh tròn ngày hôm nay trên tờ lịch bàn trên bàn công tác, chẳng qua hắn cứ do dự mãi, vẫn không muốn gặp người kia, cho nên….
“Lạc, cho dù như thế nào thì hôm nay cũng là ngày giỗ bà ngoại, mặc kệ anh đã tha thứ cho cậu hay chưa, nhưng hôm nay anh phải đi về…” Kim Chính Vũ nói chân thành khẩn thiết.
Doãn Lạc Hàn trầm mặc một hút đồng hồ, chậm rãi mở miệng, “Ừm, Chính Vũ, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đã đến rồi, anh nhanh đến đây đi.”
Tiếng Chính Vũ cười nhẹ truyền đến, xem ra tiểu tử này đang âm thầm sung sướng vì có thể thuyết phục ông anh cố chấp đây. Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Doãn Lạc Hàn hơi cong lên một nụ cười nhẹ.
“Ừ, lát nữa anh sẽ đến.” Doãn Lạc Hàn nói nhỏ, tay lái chuyển một vòng, xe thể thao quành lại, lập tức đi về nơi đời này hắn không muốn đến nhất.
Chính Vũ và Quý Dương, một người là anh em bà con cùng nhau lớn lên, một người là bạn thân, mấy năm nay chỉ có trước mặt hai người này, hắn mới có thể bỏ xuống đau xót cùng hận thù, bỏ đi mặt nạ lạnh lùng, trở nên giống một người bình thường.
Lúc trở lại dinh thự, thân ảnh Chính Vũ đứng lặng trước cửa lớn, nhìn thấy hắn xuất hiện, Chính Vũ chạy vài bước tiến đến, vỗ vỗ bờ vai hắn.
“Lạc, rốt cục cũng đợi được anh, vào đi thôi, thắp một nén hương cho bà ngoại. Rồi lát nữa cùng ăn tối với cậu, một mình cậu ở trong căn nhà lớn như vậy rất tịch mịch.”
“Anh trở về để tế bái bà ngoại, cũng không phải đến xem người kia.” Doãn Lạc Hàn nhíu mi, nháy mắt dừng bước, trong mắt lộ ra chút uất giận, “Nếu em còn bảo anh đi thấy người kia, anh thà rằng bây giờ lái xe đi ra mộ tế bái bà ngoại.”
Doãn Lạc Hàn không chịu đi vào phòng khách, Chính Vũ dùng sức nắm bờ vai hắn, “Lạc, đã lâu chúng ta không cùng một chỗ, về nước anh cũng không mời em đi ăn cơm, cho em đón gió (1) đâu. Cho nên, hôm nay anh coi như cùng em ăn bữa cơm còn không được sao?”
(1) mời khách từ phương xa đến dùng cơmDoãn Lạc Hàn xoay người, nhất thời nói không nên lời, Chính Vũ thấy như vậy, lôi kéo hắn đi vào nơi để giày.
Rửa sạch mùi trầm hương trên tay, căn phòng nhỏ cạnh phòng khách đang đốt tiền giấy, mùi vàng mã bị đốt cháy bay vào phòng khách.
Doãn Lạc Hàn hai tay đút túi đứng trước cửa sổ, cười nhạt một tiếng. Hắn không tin tưởng vào mấy việc ngu xuẩn đó, người đã chết rồi, làm mấy việc mê tín buồn cười này thực sự hữu dụng sao?
Nỗi đau mất mẹ mười một năm trước, liền giống như một thỏi sắt nung ấn vào trái tim, đó là một ấn ký không bao giơ có thể xóa nhòa, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, sau vụ án giết người kia, mình năm đó chính là người bị tổn thương nhiều nhất, từng ngày từng đêm mười một năm qua, biến cố đó vẫn luôn tra tấn hắn vô cùng thống khổ.
Doãn Lương Kiến ngồi trên sô pha, nhìn đứa con vẫn hận chính mình, nhớ lại kí ức xa xưa.
Mấy năm nay gặp mặt ít ỏi không có mấy lần, tuy miệng ông vẫn mắng con là xú tiểu tử, kỳ thật trong lòng vẫn muốn giải thích, nhưng ông là cha, lại không muốn mất mặt, hơn nữa Doãn Lạc Hàn vẫn coi người cha là ông như kẻ vô hình, mỗi lần gặp nhau hai người vẫn luôn không nhịn được mà đả kích người kia, khúc mắc năm đó cứ tồn tại mà không được cởi bỏ.
Ông biết chính mình lần đó làm sai, hơn nữa còn là mười phần sai. Ông không nên tin tưởng những lời đồn đó, cho rằng Doãn Lạc Hàn không phải con đẻ của mình, mà một mực không để ý mọi người phản đối, tùy tiện ném con cho một gia đình bình thường nuôi nấng, cũng cho đối phương một số tiền lớn, kết quả hành vi lỗ mãng đó mang đến một cơn cuồng phong, cũng gieo xuống cho hiện tại một hậu quả thảm hại.
Người đàn ông trong gia đình kia thu được phí nuôi nấng quá lớn, lập tức không còn đi công trường làm việc, bắt đầu tiêu sài vô tội vạ, không chỉ có say rượu, còn hay đánh bạc, cuối cùng tiêu sạch sành sanh số tiền, vợ kẻ kia mặc kệ Doãn Lạc Hàn, lặng lẽ thu dọn đồ đạc đào tẩu trong đêm.
Nhà chỉ còn bốn bức tường, gã kia thua bạc đỏ mắt đem ánh mắt đổ lên Doãn Lạc Hàn khi đó mới hơn mười tuổi, bắt Lạc Hàn đòi tiền ông bố lắm tiền nhiều của của mình để gã gỡ bạc.
Doãn Lạc Hàn dù còn nhỏ cũng không thể chấp nhận một người cha như ông, sau khi mẹ mất liền từ bỏ chính mình, quật cường không chịu đồng ý. Gã đàn ông kia liền đánh hắn, buộc hắn, hắn cắn răng chịu đựng, vài lần chạy trốn đều bị gã kia bắt trở về.
Bị chủ nợ làm cho cùng đường, gã đàn ông liền mang Lạc Hàn trốn chui trốn nhủi, một bên say rượu, một bên tiếp tục đánh hắn buộc hắn, ép hắn đi vòi tiền bạc.
Cuối cùng gã kia thấy Doãn Lạc Hàn người đầy thương tích nhưng vẫn cố chấp cắn răng thà chết không chịu, không còn biện pháp, liền viết một bức thư tống tiền gửi đến, yêu cầu mang một số tiền lớn đi chuộc con ông.
Cuối cùng được cảnh sát hiệp trợ, Lạc Hàn được cứu ra, làm người làm cha như ông nhìn thấy Lạc Hàn toàn thân đều là vết bầm tím cùng thương tích, khi đôi mắt tràn ngập cừu hận kia nhìn chằm chằm vào mình, toàn thân ông nhịn không được mà rùng cả mình, ông biết từ nay về sau rất có thể sẽ mất đi đứa con này.
Làm một người cha, trong khoảng thời gian Lạc Hàn yếu ớt nhất vì mất đi mẹ, không chỉ không đi an ủi con, cho con một bả vai rộng lớn để dựa vào, ngược lại còn nghi ngờ quan hệ huyết thống giữa hai người, rồi ác độc mà từ bỏ con, tất cả đều như dao sắc cứa vào tâm linh yếu ớt của con.
Mấy năm nay ông luôn luôn cố gắng để vãn hồi đứa con này, thậm chí vài năm trước ông còn đưa vị trí tổng tài tập đoàn Đường Thịnh cho Lạc Hàn, nhưng kết quả cũng không như ý nguyện, ngày tháng trốn chạy theo gã đàn ông kia cùng ngày đêm phải chịu đòn roi trong lúc Lạc Hàn thất vọng đau khổ nhất, đã để lại bóng ma quá sâu, ông biết mỗi đêm Lạc Hàn phải chịu đủ tra tấn quá khứ mang đến, khó có thể đi vào giấc ngủ.