Chính Vũ nhờ Doãn Lạc Hàn nói giúp, Doãn Lạc Hàn miệng đồng ý nói là sẽ khuyên bảo bố Chính Vũ dừng việc đó lại, nhưng cục diện Chính Vũ cả ngày bận rộn vẫn như cũ không được khống chế, mà cho đến hôm trước nàng bắt đầu không liên lạc được với Chính Vũ.
Nói như vậy, nếu nàng đoán đúng, Chính Vũ đã bị bố ép trở về Hàn Quốc, mà đứng sau chuyện này nhất định là Doãn Lạc Hàn đã xúi giục bố Chính Vũ làm như vậy.
Nàng chậm rãi cân nhắc, cuối cùng đã đi đến kết luận như vậy, toàn thân bỗng có cảm giác không rét mà run… Doãn Lạc Hàn thật sự rất đáng sợ, hắn để có được nàng không tiếc bán đứng Chính Vũ. Hắn rất bỉ ổi.
Nàng đờ đẫn nhìn vô hồn vào một điểm, nước đã đầy lúc nào mà không biết, cho đến khi một thân hình ấm áp kề sát sau lưng, cánh tay bá đạo vòng trọn lấy eo của nàng “Em suy nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?”
Nàng nháy mắt kéo suy nghĩ lại, bản năng rụt cổ lại tránh hơi thở của hắn, dùng giọng bình tĩnh nói “Không có gì, chính là hôm trước tôi vẫn chưa liên lạc được cho Chính Vũ, cho nên chưa kịp cùng cậu ấy đem sự tình nói rõ ràng. Mấy ngày nay tôi đều không liên lạc được, anh có biết cậu ấy có chuyện gì không?”
Hắn khẽ thở dài, trầm mặc mấy chục giây, một lúc sau mới mở miệng “Anh vừa cùng chú nói về chuyện này, Chính Vũ sẽ về Hàn Quốc tiếp quản Kim thị xí nghiệp, cậu ấy có lẽ sẽ không về đây nữa.”
Bởi anh đã cùng bố Chính Vũ liên thủ ép cậu ấy, không phải sao? Nàng ở trong lòng âm thầm bổ sung, nàng đáng lẽ đã nên sớm biết điều đó. Doãn Lạc Hàn để đạt được mục đích trước giờ đều không từ thủ đoạn, chỉ là ngàn vạn lần nàng cũng không ngờ hắn lại có thể đối xử với Chính Vũ như vậy.
“Từ giờ trở đi không được nghĩ tới cậu ấy nữa, trong lòng em chỉ được có anh thôi.” Hắn trầm ổn tiếng nói ở bên tai nàng, bàn tay rắn chắc đặt ở eo nàng lại ôm chặt thêm nữa tựa như muốn khẳng định nàng là của hắn.
Nàng cắn môi không lên tiếng, tiếp tục rửa mấy chiếc bát cuối cùng. Hắn buông nàng ra, khẽ kéo vai của nàng để nàng quay mặt về hướng hắn “Bây giờ anh phải tới công ty có việc một chút.”
“Ừm…” Nàng gật gật đầu, hãy còn trầm mặc, đôi mắt nhìn theo chiếc cravat tinh xảo màu bạc.
“Xem ra chân em cũng đỡ nhiều rồi, em hôm nay muốn ra ngoài không?” Hắn vỗ về hai má non mềm của nàng.
Nàng lắc lắc đầu “Không, tôi sắp thi tốt nghiệp, định ở nhà ôn bài thôi.”
“Em cũng nghĩ đây là nhà sao?” Hắn không khỏi vui sướng nâng mặt nàng lên, đôi môi khẽ hôn lên môi nàng, cười nhẹ hạnh phúc ôn nhu nói “Anh sẽ về sớm một chút ăn bữa tối cùng em.”
Nàng lẳng lặng đứng lùi lại, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười “Được, tôi sẽ chuẩn bị tốt bữa tối, chờ anh trở về.”
Hắn đi ra phòng bếp, không quá một hồi liền vang lên tiếng mở đóng cửa, nhất thời không gian lại trở nên im lặng.
Nàng rửa tay, đi vào phòng khách. Ôm chiếc gối ngồi trên sofa, nàng cầm điện thoại di động, gọi cho Doãn Lương Kiến.
“Ha ha…… Mân Huyên, hôm nay như thế nào lại rảnh gọi điện cho bố vậy, có phải hay không đã đồng ý tới đây chăm sóc bố?”
Doãn Lương Kiến hoàn toàn là giọng đùa cợt , nàng hít một hơi thật sâu “Bố nuôi, bố nói đúng, con quả thật là muốn tới chăm sóc bố.”
“Nha đầu, chuyện này bố đã nói với con cũng lâu rồi, không phải con đang đùa bố chứ……”
Microphone truyền đến thanh âm nghi ngờ của Doãn Lương Kiến, nàng vội vàng nói “Không phải, bố nuôi, con nói thật đó, con quả thật là muốn tới chăm sóc bố.”
“Được rồi, nghe giọng con như vậy bố biết là con không đùa rồi. Ha ha…… Bố rất vui, Mân Huyên à, con chừng nào thì dọn tới?” Doãn Lương Kiến sang sảng tiếng cười vang lên.
Nàng liếm liếm môi, chần chừ nói “Vâng, hai ngày nữa được không ạ?”
“Ha ha…… Bố đã sớm bảo người hầu chuẩn bị sẵn phòng cho con rồi, bất cứ lúc nào con cũng có thể tới. Nhà của bố vĩnh viễn mở rộng cửa đón con!”
“Vâng, vậy thì tốt rồi, đến lúc đó con sẽ gọi điện thoại cho bố.” Nàng thư thái nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Kế hoạch đã tiến hành được hai phần ba. Nàng lấy trong túi ra bản đồ Kỉ Tích Vân đã đưa, nghiên cứu…. Nàng cần nắm rõ bản đồ của tòa soạn.
Hơn hai giờ sau, nàng đã nhớ hết, thu bản đồ lại, nàng xoa xoa cái cổ mỏi lừ, nhìn nhìn thời gian, đã ba rưỡi, nàng quyết định đi ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn trở về nấu bữa tối.
Nàng cầm thẻ mở cửa, đi được một đoạn thì thấy một nhà thuốc, nàng trong giây lát nhớ tới tối hôm qua hắn dường như cũng không dùng đồ bảo vệ, tối hôm qua hắn lại đột nhiên nói đến chuyện em bé, không phải hắn có ý đó chứ……………
Nghĩ như vậy, nàng bỗng cảm thấy bối rối, bèn đi tới nhà thuốc, nàng quyết sẽ không mang cốt nhục của hắn.
Mười phút sau, nàng ra khỏi nhà thuốc, đi tới trung tâm thương mại, nàng định hôm nay sẽ làm lẩu, nhưng lại nhớ rõ khi ở biệt thự, nàng đã từng nấu cơm Trung, hắn lúc ấy dường như rất thích, cuối cùng nàng quyết định vẫn là nấu cơm Trung vậy.