Một lát sau, hai người đi ra, đứng trước gương to, dáng người cao gầy, bộ quần áo mềm mại vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp.
Hai bộ quần áo dường như được tạo ra để dành riêng cho hai người, lại là không hẹn mà cùng nhìn nhau mỉm cười, rồi cùng nói với người bán hàng đứng bên cạnh, “Tiểu thư, tôi mua bộ này, phiền toái cô giúp tôi gói vào.”
Một lúc lâu sau, hai người đi ra khỏi cửa hàng, Mân Huyên cùng Ôn Nhược Nhàn phất tay tạm biệt, Ôn Nhược Nhàn đề nghị cùng ăn bữa tối, nhưng bị nàng dịu dàng cự tuyệt.
Nàng không biết Ôn Nhược Nhàn biết bao nhiêu phần trăm chuyện nàng cùng Doãn Lạc Hàn, ngồi cùng nhau ăn cơm khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Mang theo túi mua sắm đi về biệt thự, đến gần cổng lớn mới ngẩng đầu, nhớ ra không mang theo chìa khóa, không khỏi đùa cợt cười cười, nếu tối hôm qua nàng không quên mang theo chìa khóa, sau đó không đi câu lạc bộ, hắn vẫn sẽ tìm một cơ hội khác đối phó chính mình, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Lấy tay đẩy cửa hông bên cạnh, thế nhưng mở ra một khe nhỏ, nàng thử đẩy tiếp, cửa hông chậm rãi bị đẩy ra.
Nàng nhẹ nhàng đi vào, nàng biết hắn ở nhà, vì ga ra bình thường vốn trống trơn hôm nay lại có một chiếc xe thể thao màu bạc.
Bước chân nàng khôngc hút chần chờ, thẳng tắp đi thẳng vào biệt thự, xuyên qua cửa sổ to lớn sát đất, nàng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn ngồi trên sô pha trong phòng khách, trên đầu gối là chiếc laptop màu bạc như thường lệ.
Nàng cúi đầu đẩy cửa mà vào, đổi giày, bộ pháp vững vàng đi vào, cúi đầu thiếu chút nữa sẽ đụng vào bức tường thịt, nàng nháy mắt dừng cước bộ, vòng qua hắn đi sang bên cạnh.
Hắn lại một lần nữa di động thân mình che trước mặt nàng, tầm mắt của nàng từ hai chân thẳng tắp của hắn, đến thân hình cao lớn thon dài, rồi hướng dần lên cao, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của hắn.
Hai tròng mắt thâm thúy tối đen lóe ra ánh nhìn phức tạp khó dò, đôi môi mỏng bên dưới chiếc mũi cao thẳng như bức tượng điêu khắc Hy Lạp, xuyên thấu qua một chút lãnh ý tà tứ.
Nàng đột nhiên thật muốn cười to, một người hỉ nộ vô thường, làm người ta không thể nắm bắt như Doãn Lạc Hàn, nàng sao lại có thể tin tưởng đầy cõi lòng hắn sẽ đối xử tử tế với nàng như lời hắn nói, chung sống một năm hòa bình với nàng, nói dối thật ra rất dễ dàng bị nhìn thấu, nhưng là chờ tới bây giờ nàng mới phát hiện ra tất cả.
Rốt cuộc là nàng quá mức ngu xuẩn, hay là hắn quá mức gian trá giảo hoạt, nàng không phải là đối thủ của hắn, trước đây không phải, hiện tại không phải, tương lai cũng vĩnh viễn không phải.
Như vậy chỉ còn lại né tránh cùng coi thường…
Nàng nửa nâng nửa hạ mi mắt, lại đi lên lên mấy bước, nhanh chóng bước qua bên cạnh hắn, mà hắn lại bắt lấy cánh tay của nàng, khí lực to lớn làm cảm giác đau đớn từ xương trào dâng.
Nàng hơi hơi cau mũi, yên lặng thừa nhận.
“Cô không có gì nói với tôi sao” Hắn nhìn chăm chú không chớp mắt vào nàng, ngọn đèn chiếu rọi sau lưng hắn, viền sáng màu vàng buộc quanh hắn tỏa ra hơi thể lạnh thấu xương.
Nàng hơi lắc đầu, từ giờ trở đi, nàng sẽ không phản kháng, sẽ không bác bỏ, sẽ làm một người phụ nữ không có cảm xúc gì trước mặt hắn, đồng thời nàng sẽ đem toàn bộ cảm xúc của chính mình hút ra khỏi thân thể, tối hôm qua sỡ dĩ hắn làm thế, mục đích cuối cùng chính là muốn nàng như vậy, một con rối chỉ hiểu coi hắn làm trung tâm.
Hắn nheo lại đôi mắt u ám, tay phải nâng cằm nàng lên, ý đồ muốn kiếm tìm chút gì đó trên khuôn mặt quá mức bình tĩnh. Nàng tuy rằng đứng ở trước mặt hắn, lại xa xôi giống như hoàn toàn không có sinh mệnh.
Loại cảm giác không thể nắm bắt trong tay này làm hắn không khỏi thầm rủa một tiếng, nàng cùng Chính Vũ là quen biết như thế nào? Tối hôm qua nàng bị Chính Vũ mang khỏi câu lạc bộ, một đêm không về, bọn họ làm cái gì? Tốc độ đổi người “yêu” của Chính Vũ cũng tầm tầm hắn, hắn không có khả năng chỉ có quan hệ đơn thuần với nàng.
Chết tiệt, loại nghi vấn này tích lại thành một đoàn dây thừng, lồng ngực từng đợt khó chịu, đau đớn gì đó.
Hắn khẽ mở bạc môi, tiếng nói kèm theo hương vị nghiến răng nghiến lợi: “Em thật sự không có chuyện gì nói với tôi sao Muốn tôi nhắc nhở em một câu hay không, em cùng Kim Chính Vũ…”
“Chúng tôi chính là quan hệ bạn bè bình thường.” Nàng nhẹ giọng giải thích, “Nhà anh ta có tiền như vậy, sao có khả năng coi trọng tôi.”
“Như vậy tối hôm qua hai người làm cái gì?” Hắn khoanh tay trước ngực, đôi mắt thâm thúy xẹt qua chút lạnh lẽo, “Không cần nói với tôi chuyện ma quỷ gì mà không có gì xảy ra.”
Nàng nhắm mắt, đờ đẫn nói xong, “Tôi uống rượu, anh ta xuất phát từ lịch sự giống một người bạn bình thường chăm sóc tôi một đêm, nếu chuyện này làm anh không hài lòng, tôi giải thích. Thực xin lỗi, tôi sai lầm rồi.”
Hắn nhăn mày, giọng nói tràn đầy tức giận: “Em đang trách tôi tối hôm qua tôi làm vậy với em?”
“Không, không có, tôi sẽ nghe lời, anh nói cái gì tôi sẽ làm cái đó, sẽ không có chuyện như sáng sớm hôm đó lại xảy ra.” Nàng hạ mi mắt, nói những lời này như đã chuẩn bị kĩ càng từ trước.
“Em…” Hắn phát hiện chính mình hiện tại không có chút biện pháp nào với nàng.
Quan trọng nhất là nàng thật sự nghe lời đến chết tiệt, chỉ cần phát giác lời nói của hắn có một chút hờn giận, nàng liền lập tức giải thích, hắn căn bản không tìm ra cái gì.
“Tôi đi làm bữa tối.” Nàng máy móc nói xong, buông ba lô xuống, vén tay áo lên đi vào phòng bếp.
“Không cần. Tôi ăn rồi.” Hắn lạnh giọng gọi giật nàng lại, ngẩng đầu lên phun ra một tiếng thở dài, xoay người, mặt không chút thay đổi ra lệnh: “Hiện tại em đi tắm rử.”
Nàng không tiếng động cầm lấy ba lô đi lên lầu, bước chân của hắn cũng không hề tự chủ đi qua thân ảnh của nàng, nàng thủy chung cúi đầu, đờ đẫn đóng cửa phòng ngủ lại.