Mục lục
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

edit by CeCe

Gương mặt Chỉ Dao đang nhem nhuốc đầy nước mắt, sau khi nghe Mân Huyên nói những lời này, cô lại tròn mắt ngây ngốc một hồi. Mãi một lúc sau, dường như cô mới tiêu hóa được những gì Mân Huyên vừa nói, liền ngừng khóc, mỉm cười yếu ớt “Mân Mân, cám ơn cậu……”

Mân Huyên lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Chỉ Dao, thấp giọng nói “Chúng mình là chị em tốt mà, không phải sao? Đừng nói cám ơn, Chỉ Dao. Mình chỉ hi vọng bọn mình mãi mãi là bạn thân như thế này. Nếu cậu phát hiện ra mình làm chuyện gì có lỗi với cậu, mong cậu đừng giận mình…..”

“Đương nhiên là không rồi, Mân Mân, chúng mình mãi mãi là bạn tốt.” Chỉ Dao nở nụ cười, gương mặt e lệ đỏ ửng “Chiều… mình sẽ tới khách sạn tìm cậu ấy……”

“Chỉ Dao……” Giải quyết xong tâm bệnh của Chỉ Dao, cô mới chợt nhớ ra… Chỉ Dao không biết Chính Vũ đã về Hàn Quốc. Bây giờ phải nói với cô ấy như thế nào đây? Nếu nói Chính Vũ sẽ không về Trung Quốc nữa, Chỉ Dao vừa mới vui vẻ được một chút không phải sẽ lại buồn rầu sao?

“Không biết cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào nhỉ? Mân Mân, cậu nói xem, mình nên mặc như thế nào để đi gặp cậu ấy?” Chỉ Dao chớp chớp đôi mắt tròn to trong veo nhìn Mân Huyên.

Nếu có giấu thì cũng có thể giấu được tới lúc nào? Mân Huyên sau khi suy nghĩ một hồi quyết định sẽ nói thật.

“Thật ra sáng hôm qua Chính Vũ đã về Hàn Quốc rồi. Cậu ấy nói sau này sẽ không trở lại Trung Quốc nữa……” Cô cẩn trọng vừa nói vừa quan sát phản ứng của Chỉ Dao.

Vừa mới vui vẻ phấn chấn, Chỉ Dao lúc này lại ngây ngốc. Cô sửng sốt một hồi, sau đó cúi đầu, nước mắt lại lã chã rơi, giọng nói càng lúc càng nhỏ “Mình không biết……. Mình không biết cậu ấy đã đi rồi… Mình không có cơ hội nào hay sao?…. Cậu ấy không nói gì với mình, có phải chứng tỏ mình không có vị trí gì trong lòng cậu ấy?……”

“Không phải đâu Chỉ Dao. Thật ra mình nghĩ cậu ấy cũng có cảm tình với cậu, chỉ là chính cậu ấy còn chưa nhận ra mà thôi…..”

Chỉ Dao cúi đầu, giọng nói có chút cô đơn “Mân Mân, cậu không cần an ủi mình đâu….. Mình biết cậu ấy……”

“Mình nói thật đó. Hôm ở nhà hàng ý, mình thấy Chính Vũ cũng không ghét cậu, hơn nữa ánh mắt cậu ấy nhìn cậu còn có chút đặc biệt. Trên đời này đâu dễ tìm được người trong mộng? Mọi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình mà… Vì vậy, theo mình, cậu nên đi Hàn Quốc tìm cậu ấy……”

“Có thể sao? Mình đi Hàn Quốc……” Chỉ Dao trợn tròn mắt.

“Ừ, đương nhiên là có thể chứ!” Cô khẳng định chắc chắn, cúi đầu lấy tấm danh thiếp trong túi ra “Đây là địa chỉ của cậu ấy. Chỉ Dao, dũng cảm lên, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình! Nếu có chuyện gì, cậu cứ gọi cho mình.”

Chỉ Dao nhìn chằm chằm tấm danh thiếp trong tay, gương mặt càng lúc càng tươi lên “Mân Mân, cám ơn cậu, bây giờ mình sẽ về nhà dọn đồ chuẩn bị đi ngay.”

Nhìn Chỉ Dao đang kích động chạy ra ngoài, Mân Huyên cầu cho bọn họ có thể tìm thấy nhau. Cô thật sự hi vọng sau này có thể nghe thấy tin vui của Chính Vũ và Chỉ Dao.

Đi vào văn phòng, còn chưa tới giờ đi làm, một vài nữ đồng nghiệp đang tụ lại bàn chuyện phiếm, dường như là đang bàn về một tin gì đó trên báo, bởi đa số mọi người đều đang cầm một tờ báo trên tay.

Không cần nghe cũng biết họ đang nói chuyện gì. Chắc hẳn là không ngoài nội dung mà cô nghe được mấy cô gái trong thang máy đã nói. Cô đi về phía phòng riêng của mình, nhìn người đang ngồi ở một góc gần đó.

Giờ nghỉ trưa, mọi người đều tranh thủ nói chuyện, chỉ riêng Chu Hiếu Linh vùi đầu vào máy tính, không biết đang làm gì.

Cô không khỏi liếc mắt qua, thấy Chu Hiếu Linh đang làm bảng báo cáo tổng kết công tác.

Thuần Mỹ có một quy định: Sau mỗi kì tạp chí đều phải thăm dò phản ứng của người đọc để làm báo cáo, sau đó đưa ra những phương hướng đúng đắn hơn. Kì tạp chí lần này ngày mai mới chính thức phát hành, bây giờ làm bảng tổng kết này là quá sớm. Xem ra quả thật Chu Hiếu Linh vô cùng cố gắng, chăm chỉ trong công việc.

Tuy rằng hiệu suất làm việc của Chu Hiếu Linh chưa được tốt lắm, nhưng không thể phủ nhận từ lúc vào tòa soạn đến giờ, cô ấy rất nỗ lực làm việc, cũng chẳng có thời gian nhàn hạ.

Vài lần cô ra khỏi văn phòng, thấy vài đồng nghiệp đang ăn vặt, hoặc là trốn trong góc phòng nói chuyện phiếm, gọi điện thoại, thấy cô ra thì lại cuống quýt che che đậy đậy, chỉ có Chu Hiếu Linh luôn quy củ trước bàn làm việc, tập trung làm công việc được giao phó.

Cô đang cân nhắc xem có nên đề cử Chu Hiếu Linh hay không, bởi thực sự thì trừ bỏ sự chăm chỉ ấy ra, Chu Hiếu Linh cũng không có điểm nào khác hơn người đáng để được cất nhắc lên vị trí Phó Chủ biên.

Buổi chiều, cô lại bị gọi lên tầng 15 bàn công việc với Lâm Hạo Ngôn. Bận rộn cả một buổi chiều xong, cô thở phào ngả người tựa vào lưng ghế, mở điện thoại di động ra, đã có một cuộc gọi nhỡ từ bao giờ.

Đúng lúc này, Chu Hiếu Linh gõ cửa đi vào “Lăng tiểu thư……”

Mân Huyên nhìn hai tay trống trơn của Chu Hiếu Linh, không giống bình thường đi tới đi lui đều ôm theo văn kiện, lại thấy bộ dạng ấp úng muốn nói lại thôi của cô ấy, cô cũng đoán ra được vài phần, nhìn thẳng vào mắt Chu Hiếu Linh bình tĩnh nói “Có chuyện gì cô cứ nói đi.”

Chu Hiếu Linh bắt đầu mỉm cười ngọt ngào “À….. Là như vậy… Lăng tiểu thư, tôi nghe nói cô sắp thăng chức lên Chủ biên, chúc mừng cô!”

Mân Huyên cười cười, không nói gì. Chuyện này bộ phận nhân sự còn chưa gửi công văn xuống, sao cô ta lại biết được?

Chu Hiếu Linh lại nói tiếp, ánh mắt lóe sáng “Theo tôi biết, cô là do Phó chủ biên tiền nhiệm đề cử nên mới thăng chức từ trợ lý Phó chủ biên lên. Giờ cô lại thăng tiếp lên làm Chủ biên rồi, tôi đoán chắc cấp trên cũng muốn cô đề cử một ai đó thay thế chức vụ hiện giờ phải không?”

Mân Huyên bình tĩnh gật đầu “Phải, đúng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK