Đang ngủ say lại bị một tiếng chuông di động đánh thức, cảm giác được ngực có chút nặng nề, nàng mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trong lòng hắn, cánh tay rắn chắc đang đặt trên ngực nàng, nhớ tới tối hôm qua triền miên, khuôn mặt nàng đỏ lên một chút, nàng nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn ra.
Hắn nháy mắt bừng tỉnh, nheo mắt, ôm chầm lấy nàng say đắm hôn đôi môi anh đào trước mặt, nàng đẩy hắn ra một chút, né tránh môi hắn “Anh có điện thoại kìa.”
“Vậy à?” Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn di động giờ phút này đang nằm im trên chiếc tủ đầu giường.
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, nàng đột nhiên cảm nhận được trong mắt hắn dần dần là lửa nóng, cúi đầu nhìn thấy cái chăn đã bị trôi xuống tới dưới thắt lưng, toàn bộ phía trên thân hình nàng đều đã không che đậy rơi vào tầm mắt hắn, nàng thở gấp vội vàng kéo chăn trùm kín người, chỉ lộ ra gương mặt đỏ hồng vô cùng, ngượng ngùng lắp bắp nói “Thật đó, điện thoại của anh thật sự vừa đổ chuông……. tôi…… vừa mới…….. là tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh nên mới tỉnh…….”
“Em không cần thẹn thùng, dù sao cái gì cần nhìn tôi cũng đều đã nhìn hết cả rồi.” Hắn híp mắt trêu đùa, khe khẽ cười, với lấy điện thoại trên tủ, đúng lúc tiếng di động lại vang lên.
Hắn nhìn tên người gọi, hơi nhíu mày, chần chừ vài giây mới ấn tiếp điện thoại.
Nàng quấn chăn quanh người, cúi người nhặt đồ nội y đêm qua đã bị hắn cởi vứt ở mép giường, vô tình nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hắn…. là tiếng Hàn, nếu đúng như nàng dự đoán, đối phương hẳn là bố của Kim Chính Vũ.
Tuy rằng nghe không hiểu nhưng nàng vẫn là nhịn không được vểnh tai nghe, tay cũng không nhàn nhã mà cầm lấy đồ nội y nhanh chóng mặc vào.
Nàng thừa lúc hắn nghe điện thoại không để ý, trên người chỉ mặc nội y nhanh chóng chạy tới chỗ tủ quần áo lấy một chiếc váy liền mặc vào, sau đó xoay người nhìn hắn vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Bọn họ đang nói cái gì vậy? Nghe ngữ khí, nàng đoán không phải là bàn về công việc, vậy là về Chính Vũ sao? Nàng hai ngày không gặp hắn, liệu có phải hắn đã bị bố phái người tới đưa về Hàn Quốc?
Nghĩ tới chuyện này, nàng vội vàng chạy tới, tới gần hắn rồi, nàng lại chần chừ, dù sao nàng nghe một câu cũng không hiểu.
Nàng đang muốn lui về, hắn đột nhiên che di động, thấp giọng nói “Mân Mân, đem quần áo đến cho anh.”
“Được.” Nàng gật gật đầu, chạy hướng tủ quần áo, nhanh chóng cầm một bộ đồ màu đen đem tới. Hắn tựa hồ rất thích màu đen, trong tủ dù vô vàn kiểu dáng quần áo nhưng đều là chung một màu sắc.
Hắn nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, không coi ai ra gì xốc chăn xuống giường, nàng không chuẩn bị vô tình thấy được cái không nên thấy, thét chói tai quay người đi.
“Cũng không phải chưa từng thấy qua, bây giờ còn thẹn thùng sao?” Hắn cười nhẹ, đi tới hường nàng, nhận lấy quần áo trong tay nàng. Nàng xấu hổ quá liền chạy ra khỏi phòng ngủ.
Chạy đến phòng khách, nàng ngạc nhiên phát hiện mình đã đi lại bình thường, đầu gối cũng không còn sưng nữa, lúc này bụng không khỏi kêu lên, nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, không khỏi thè lưỡi, thì ra đã giữa trưa rồi.
Khó trách mình lại đói như vậy, nàng lầm bầm chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh tìm chút đồ, quyết định nấu đồ Ý.
Hai mươi phút qua đi, nàng làm xong hai phần cơm Ý đặt lên bàn ăn, lúc này trùng hợp hắn ra khỏi phòng ngủ, cầm trong tay một cái cravat.
“Em quên đeo cho anh rồi.” Hắn vài bước đến gần nàng, ôm lấy eo nàng, hôn nhẹ bờ môi nàng, giơ giơ chiếc cravat màu bạc trong tay.
Người này hôm nay rốt cục có đi làm không chứ, nếu hắn không đi làm như hôm qua đã nói, vậy hắn ở nhà đeo cravat làm cái gì, nàng thầm tức giận trong lòng, tiếp nhận cravat, kiễng chân, động tác lưu loát thắt cravat cho hắn, rồi lại như những lần trước cẩn thận chỉnh lại quần áo cho hắn.
“Được rồi, anh ăn cơm trưa đi, để một chút nữa sẽ nguội mất.” Nàng đi vào phòng bếp dọn đồ ăn, hai người bắt đầu nhàn nhã ăn cơm.
Một lát qua đi, nàng đứng dậy thu dọn, khi đi tới bên hắn thu bát, hai tay lại đột nhiên bị hắn cầm lấy.
“Biết anh đang nghĩ gì không?”
Hắn tự nhiên lại hỏi một câu kì quặc như vậy, nàng khó hiểu nhìn hắn, lắc lắc đầu “Anh muốn nói cái gì?”
Hắn xuất thần nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt tuấn mỹ ấm áp cười nhẹ “Anh đang nghĩ buổi sáng tỉnh lại người đầu tiên mình thấy là người phụ nữ mà mình yêu, có thể cùng cô ấy ăn cơm, tan tầm lại đi đón cô ấy, nhìn cô ấy chuẩn bị bữa tối, sau đó vừa ăn tối vừa nói chuyện vui vẻ với cô ấy, như vậy đối với anh chính là hạnh phúc.”
Hắn nói những lời này với nàng là có ý gì? Nàng bỗng trở nên ngây ngốc, đầu óc trống rỗng, nhất thời không hiểu hắn vừa nói gì.
Hắn gắt gao nắm tay nàng, tiếng nói trầm thấp đầy âu yếm “Em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu được ý của anh.”
Hắn là chỉ nàng sao? Nàng chính là “người phụ nữ mà mình yêu” trong lời hắn nói sao? Nàng âm thầm cười lạnh, khẽ cụp mi mắt, che giấu biểu hiện khinh thường trên mặt.
Hắn mím môi, con ngươi đen chặt chẽ trói lấy nàng, nàng biết hắn đang chờ đợi câu trả lời của nàng, nhưng là nàng có thể nói cái gì bây giờ…… Nàng càng lúc càng không hiểu hắn rốt cục vì cái gì mà lại có thể nói ra những lời dối trá trái lòng mình như vậy….. hắn rốt cục còn muốn trêu đùa nàng tới bao giờ?
Di động trên bàn lại đột nhiên kêu vang, hắn với lấy tiếp nghe, nàng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng rút tay mình ra khỏi tay hắn, bưng bát đĩa vào trong rửa.
Lần này nàng nghe được rất rõ ràng, hắn nói tiếng Trung, như vậy ban nãy hắn cùng bố của Kim Chính Vũ nói chuyện lâu như vậy rốt cục là nội dùng gì??