Nụ cười trên gương mặt hắn cứng đờ lại, yên lặng nhìn chăm chú vào cô, tựa hồ như đã nhận ra điều gì lại cúi đầu cắm tay vào túi, thấp giọng nói với Ôn Nhược Nhàn và người kia cái gì đó, chỉ thấy bọn họ lập tức lên một chiếc xe màu đen.
Hắn không nhìn cô, chỉ âm trầm ngồi vào trong xe. Nghĩ đến còn năn nỉ hắn về buổi phỏng vấn, cô chợt thấy xấu hổ, theo bước hắn ngồi vào trong xe bên cạnh hắn.
“Lái xe!” Hắn mệt mỏi ngả lưng, vài sợi tóc rũ xuống trán. Cô cắn môi nhìn hắn, không tự chủ được lại đưa tay vén cho hắn, ngay sau đó, bàn tay đã bị hắn cầm chặt.
“Em rốt cuộc còn muốn chạy trốn đến khi nào?” Hắn vẫn như cũ nhắm mắt lại, nắm chặt tay cô đặt trước ngực hắn, một cảm giác kì lạ từ đôi tay nắm chặt lan đến trái tim cô.
Cô cúi đầu không lên tiếng, hắn hoàn toàn có thể từ ánh mắt và hành động của cô mà đọc ra được cô đang nghĩ gì.
Trên đỉnh đầu lại có tiếng thở dài, cô ngẩng đầu chỉ thấy hắn nhắm mắt, khóe mắt dường như cũng ánh lên sự ủ rũ. Đây đâu phải Doãn Lạc Hàn mà cô đã biết? Trở về từ Ma Cao, hắn dường như rất mệt mỏi…
Cô xem đồng hồ, đã năm giờ rồi, vốn muốn nói với hắn về chuyện phỏng vấn nhưng thấy hắn mệt mỏi như vậy cũng không nỡ nói gì, nhìn ra ngoài cửa, xe đang một đường trở về Doãn trạch.
Cả đường đi, hắn và cô đều im lặng, đến khi xe dừng lại Doãn trạch hắn mới nắm tay cô kéo lên lầu, cô cũng không phản đối, đến khi thấy hắn kéo cô đến cửa phòng hắn rồi, cô mới hơi chùn bước.
Hắn vẫn nắm chặt tay cô, đẩy cửa phòng, quay đầu lại nói với cô “Anh chỉ muốn ngủ, em sẽ ở bên anh chứ?”
Chỉ là một câu đơn giản như vậy lại khiến cô không thể cự tuyệt. Hắn cởi cravat và quần áo ngoài, đi thẳng vào trong phòng tắm.
Cô nghe được tiếng đóng mở cửa phòng tắm mới nhẹ nhàng nhặt đống quần áo dưới đất treo lên.
Cô tự nhủ… chẳng qua là vì cô đang có chuyện cần nhờ hắn nên mới đồng ý ở lại trong phòng hắn thế này…
Ngồi không cũng chán, cô bắt đầu nhìn quanh đánh giá căn phòng của hắn. Trong phòng có đặt một số khung ảnh lớn nhỏ. Đầu tiên là cô nhìn thấy hình ảnh một đứa bé rất đáng yêu đang vui vẻ nghịch ngợm trong vườn, nhìn kĩ thì thấy gương mặt của đứa bé rất giống Doãn Lạc Hàn, chỉ khác về thần sắc và tuổi tác, cô lập tức hiểu đó chính là hắn khi còn bé. Nhìn sang cái tiếp theo lại thấy đó là hắn khi lớn hơn một chút, đang cầm đủ loại bằng, giấy khen. Xem ra hắn đúng là xuất chúng hơn người từ khi còn nhỏ. Cái thứ ba lại là hắn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lúc này nét trẻ con và rạng rỡ trên gương mặt đã biến mất hoàn toàn, chỉ thấy những nét lạnh lùng và anh tuấn của bây giờ, thậm chí là hơi cau mày dường như là không muốn chụp ảnh. Lại có một bức ảnh hắn chụp cùng với một cô gái thanh tú trong trẻo lớn hơn khoảng vài tuổi, nhìn hai gương mặt tương tự nhau, cô nhận ra cô gái trong ảnh chính là chị gái đang định cư ở Australia của hắn.
Cuối cùng là bức ảnh chụp hắn và Quý Dương đang khoác vai nhau cười rất vui vẻ, bên cạnh còn thấy vài thanh niên tóc vàng, có lẽ là ảnh khi hắn đang ở Mĩ… Cô nhìn đi nhìn lại mấy bức ảnh, không biết rằng khóe môi mình từ lúc nào đã cong lên thành một nụ cười.
“Huyên, lại đây!” Cô quay đầu, thấy hắn ngồi trên mép giường, cầm trong tay một chiếc khăn bông. Tóc hắn vẫn còn ướt, đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống. Cô đương nhiên hiểu hắn muốn cô lau tóc giúp hắn.
Cô đi tới, nhận lấy chiếc khăn bông, trong lòng lại thầm nghĩ ngày mai nhât định phải đi mua một cái máy sấy tóc. Khi cô đang lau tóc cho hắn, cảm thấy hắn hơi dựa vào người mình một chút liền cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi lông mi đen dày cong vút của hắn đang nhắm lại rất yên bình… Hắn đang ngủ đó sao?
Trời ạ, đang ngồi như vậy mà cũng có thể ngủ được sao? Cô dở khóc dở cười, bỗng chốc cảm thấy xót xa… Hắn quả thật là rất mệt mỏi, khẳng định công việc không hề nhẹ nhàng…
“Hàn, tỉnh lại đi… để tôi đỡ anh lên giường ngủ…” Cô lay nhẹ bờ vai của hắn, kéo hắn nằm lên giường, đắp chăn cho hắn, không ngờ bị hắn đột nhiên kéo ngã xuống giường trùm chăn lên người cô.
“Anh… đừng vậy… tôi không thở được….” Cô bị hắn ôm chặt như gói bánh chưng, chăn trùm cả lên nửa mặt, nóng nảy muốn đẩy hắn ra.
“Hạng mục lần này gặp một số khó khăn, nếu tiến hành như bình thường dự kiến ít nhất cũng phải ba ngày mới xong…… Nhưng vì muốn hôm nay trở về, anh đã phải làm việc cả ngày, ngay cả một giây cũng không bỏ phí, thời gian chợp mắt cũng không có…… Em ở bên anh, để anh ngủ một chút đi… một chút… một chút thôi là được rồi……” Hắn nhắm mắt lại, miệng lại lẩm bẩm, càng thêm ôm chặt lấy cô.
Cô đành im lặng nằm trong lòng hắn, công việc chưa xong có thể từ từ rồi làm mà, hắn gấp rút hoàn thành như vậy để làm gì chứ? Chẳng lẽ là vì cô sao? Nghĩ như vậy, tim cô đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, người nóng cả lên.
Bây giờ cũng mới là chạng vạng thôi, ngủ như vậy không phải quá sớm sao? Cô trợn tròn mắt, mê muội nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, chiếc mũi cao gồ ghề đầy nam tính, đôi mắt vốn sắc lẻm giờ lại khép lại một cách hiền lành, vầng trán cao sáng sủa,… không quá một hồi, cơn buồn ngủ của hắn dường như lây sang cả cô, mí mắt nặng dần, cô chìm vào giấc ngủ say…
Vốn dĩ cô chỉ định ngủ một lúc rồi sau đó sẽ dậy gọi hắn đi ăn bữa tối, cuối cùng không ngờ lại ngủ rất ngon, đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau, không thấy hắn bên cạnh nhưng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Hắn hẳn là cũng vừa mới dậy.
Cô dụi dụi mắt xuống giường, nhìn lại mới thấy mình đang mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình của nam, nháy mắt hai má đỏ bừng lên. Đêm hôm qua hắn đã thay đồ ngủ cho cô khi nào vậy? Sao cô có thể ngủ say đến mức không nhớ chút gì như vậy được chứ…
Cô ngượng ngùng chuyển ánh mắt đến ghế sofa, lại thấy đồ công sở của mình đang vắt trên ghế, vội vàng chạy tới thu lại, mang theo gương mặt đỏ chín như quả cà chua chạy ra khỏi phòng hắn.
Bốn mươi phút sau, cô mặc một chiếc váy đi làm màu tím đơn giản lịch sự, khi đi qua phòng hắn xấu hổ đến mức không dám liếc mắt một cái, vội vội vàng vàng bước qua.