Kỉ Tích Vân thấy vậy, mở lớn mắt nhìn Mân Huyên “Tôi thấy họ lén lén lút lút thật sự rất đáng ngờ… Mân Huyên à, cô không tò mò họ nói gì về cô sao?”
Mân Huyên uống một ngụm canh, ngẩng mặt nhìn Tích Vân “Nói gì về tôi?”
“Tôi cảm thấy trợ lý của cô không đơn giản.” Kỉ Tích Vân chán nhíu mày “Ánh mắt rất gian xảo… ban nãy tôi nhìn thấy cô ta đưa cho Lương Ba một cái phong bì tiền, Lương Ba còn nói cái gì mà diễn trò, rồi cái gì mà bí mật……”
Mân Huyên đột nhiên cảm thấy căng thẳng, trực giác khiến cho cô biết có điều gì đó không ổn đang diễn ra. Lương Ba nhận tiền của Chu Hiếu Linh, tại sao??
Nếu chỉ đơn giản là đồng nghiệp vay tiền nhau, tại sao phải lén lút như vậy? Kỳ thật, cô cũng giống như Tích Vân, vẫn luôn cảm giác rằng Chu Hiếu Linh có vẻ gì đó rất cổ quái…
Khi cô và Kỉ Tích Vân trở lại tòa soạn, thấy rất nhiều người đang vây quanh bảng tin, còn xì xào rôm rả, liền cùng Tích Vân tới gần muốn xem là có chuyện gì.
Mân Huyên vóc dáng cao, nhìn qua mấy người có thể thấy được nội dung viết trên bảng tin: Về việc phỏng vấn tổng tài tập đoàn Đường Thịnh sáng nay, phó chủ biên Lăng Mân Huyên thất trách, không giám sát kĩ lưỡng khiến cho buổi phỏng vấn bị hỏng, do đó bị khiển trách và trừ 20% lương……
“Đắc tội với tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, rốt cục lần phỏng vấn này còn có thể làm hay không….”
“Haizz, nghe nói là hỏi một vấn đề quá riêng tư khiến cho người ta khó chịu nên mới như vậy đó ……”
“…… Vậy sao? Trước mặt đông người như vậy lại động vào vết thương của Doãn Lạc Hàn, xem ra……”
“Sao lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Thuần Mỹ là một tờ báo lớn, đâu phải là báo lá cải, thật là mất mặt mà……”
“Không phải bài phỏng vấn này đã được chuẩn bị kĩ lưỡng lắm rồi sao? Sao đến phút chót lại thành ra như vậy ……”
“Ai biết…… Tóm lại mục tiêu lần này của tòa soạn không thành, chúng ta đều thảm rồi…… 20% lợi nhuận cũng không thể trông chờ được nữa rồi……”
“Vậy là bao nhiêu cố gắng của tôi đều đổ hết xuống sông xuống biển rồi ……”
Trong lúc nhất thời, đủ mọi giọng nói, già trẻ có, trai gái có, buồn chán có, giễu cợt có, bức xúc có vang lên xung quanh bảng tin.
Cô day day trán, trở lại văn phòng, vừa ngồi lên ghế, tất cả mọi chuyện dường như cuối cùng cô cũng đã hiểu ra…
Lương Ba làm việc ở tòa soạn đã nhiều năm, mặc dù xuất sắc thì không phải, nhưng hành sự luôn rất cẩn trọng, không thể nào lại có chuyện gây ra một sai lầm căn bản như hôm nay. Hơn nữa sau khi cô vừa nói, hắn đã nhận sai ngay, thái độ thay đổi cũng rất nhanh, khóc khóc kể kể một phen, nói trong nhà khó khăn như thế nào, vợ thế nào, cha mẹ thế nào, khiến cho cô cũng không đành lòng trách phạt…
Bây giờ lại phát hiện ra Chu Hiếu Linh đưa tiền cho Lương Ba…. Theo đánh giá của cô về Chu Hiếu Linh, cô ta chắc chắn là người đứng sau tất cả những chuyện này.
Nếu quả thật như vậy… Chu Hiếu Linh quả thực rất nham hiểm… rất đáng sợ………..
Cô cẩn thận ngẫm lại… Cô ta cũng ngang ngang tuổi cô, vừa tốt nghiệp đại học… Cô và cô ta cũng hoàn toàn chưa từng có xích mích gì… vậy tại sao cô ta lại phải mưu kế hại cô như vậy??
Cô nhịn không được ấn điện thoại nội tuyến “Chu tiểu thư, mời đến văn phòng của tôi một chút.”
“Được, tôi tới ngay.” Chu Hiếu Linh vẫn thanh thanh nói, thật khó tin cô ta lại chính là người đã sắp đặt chuyện này…
Khoảng 3, 4 phút sau, Chu Hiếu Linh tiến vào. Mân Huyên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô ta. Ban đầu, Chu Hiếu Linh cũng nhìn lại Mân Huyên, nhưng một lát sau, cô ta cúi đầu xuống, cất tiếng hỏi “Lăng tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì vậy? Tôi còn có chút việc chưa làm xong, nếu không có chuyện gì………”
“Chu tiểu thư.” Mân Huyên lạnh lùng nói, mỉm cười sắc lạnh nhìn Chu Hiếu Linh “Tôi nghe có người nói cô đưa tiền cho Lương Ba……”
Sắc mặt Chu Hiếu Linh lập tức biến đổi, nhưng chỉ vài giây sau lại trở về bộ mặt vô tội ngại ngùng “Đúng là như vây, Lăng tiểu thư, chuyện này thực ra tôi ngại không muốn cho đồng nghiệp biết. Hôm đó tôi đi shopping, có thấy một chiếc váy rất đẹp, nhưng lại không đủ tiền mua, vừa đúng lúc thấy biên tập Lương Ba đi qua, tôi liền vay anh ấy ít tiền rồi bây giờ trả lại cho anh ấy. Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
Quả nhiên nói rất trơn tru. Mân Huyên nhìn gương mặt Chu Hiếu Linh đang ngại ngùng, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này rất giả dối, không khỏi khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
“Được rồi, không có gì cả, cô ra ngoài đi.” Hiện tại cô không có chứng cứ, chỉ là nghe qua lời kể của Tích Vân. Giờ có nói cũng chẳng ai tin, chuyện này chỉ có thể bỏ qua, rút kinh nghiệm lần sau cảnh giác với con người này.
Haizz… Còn chuyện của Doãn Lạc Hàn, cô phải giải quyết như thế nào đây? Như lời của đồng nghiệp ban nãy đã nói, trước mặt đông người như vậy, hắn lại bị chạm vào vết thương lòng, hơn nữa còn là vết thương mà hắn không muốn nhớ lại nhất, có lẽ điều đó sẽ gây cho hắn một sự tổn thương rất lớn… Vậy cô phải làm sao đây?? Còn chuyện phỏng vấn nữa, cô đã cam đoan với Trịnh Trác rồi, nhưng bây giờ phải làm gì thì thật sự là cô cũng không biết nữa…
Mệt mỏi, cô dựa vào ghế, cảm giác đầu đau đến mức muốn nổ tung…