“Vậy là tại sao? Nói cho anh biết, anh muốn biết đáp án.” Hắn lay lay hai vai của nàng, nàng tại sao lại không thể tiếp nhận hắn? Tại sao? Hắn không thể lý giải, hắn cần một đáp án thuyết phục.
Thân thể mềm yếu bị hắn lay lay, nàng nhắm mắt lại, sau đó lại rất nhanh mở, hít một hơi thật sâu, thanh âm run run chậm rãi nói “Tôi hỏi anh… Nếu ngày đó ở câu lạc bộ, tôi bị người kia làm bẩn, anh còn có thể chấp nhận tôi, giống như bây giờ nói yêu tôi sao?”
Không gian trở nên tĩnh lặng đến lạnh người, hắn chợt cứng đơ người, hai tay đặt im trên vai nàng, thẳng tắp nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, đôi mắt sâu thẳm vẩn lên sự đau buồn thê lương.
Việc hắn im lặng nàng đã dự kiến được, nàng cố gắng kìm nén cảm giác chua xót đau khổ, lạnh nhạt đẩy tay hắn ra “Anh có thể không cần trả lời, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Nàng đứng dậy rời đi, đi vào phòng bếp.
Hắn thống khổ nhắm hai mắt lại, ngã người xuống sofa. Đó chính là vấn đề hắn không thể trả lời, cũng là vết thương mà hắn không dám đụng vào. Hắn thừa nhận lúc đó hắn như tên điên bị thù hận làm cho mờ mắt, đã gây ra một chuyện không thể sửa chữa được.
Một lát sau, nàng từ trong bếp đi ra, cầm theo mấy quả trứng đã bóc vỏ, lấy trong hộp thuốc ra băng gạc, cuộn lại, im lặng lau vết thương trên mặt cho hắn. Nàng cũng không hiểu rốt cục là nàng bị làm sao vậy, nàng đã muốn không để tâm đến hắn, rốt cục lại là vẫn không quản được chính mình, lại vào bếp luộc trứng để ra lau cho hắn.
Hắn nhếch môi, ánh mắt nóng rực nhìn nàng, chớp mắt đã kéo nàng ôm chặt trong lòng “Đêm nay đừng đi, ở lại với anh.”
“Không, anh buông ra đi… buông ra……” Nàng giãy dụa trong lòng hắn, buồn bực đấm đấm hắn. Người này đúng là được voi đòi tiên mà, nàng tốt bụng giúp hắn bôi thuốc, hắn lại lấy oán trả ơn bắt nàng.
“Anh hứa sẽ không động vào em, anh chỉ muốn em ở lại với anh.” Hắn nói nũng nịu như trẻ con, gắt gao ôm nàng, không để ý nàng giãy dụa, bế nàng lên bước vào phòng ngủ.
“Doãn Lạc Hàn, đồ tiểu nhân ti bỉ, anh bỏ ra……. Bỏ ra mau! Có nghe thấy không… đồ ma quỷ, bỏ tôi ra……”
Nàng ra sức giãy dụa, rồi lại đánh hắn, hắn đều không phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng hít nhẹ của hắn, cảm thấy hắn đang hơi cúi người, nàng mới nhớ ra hắn đang bị thương, liền lập tức dừng tay.
Dù sao hắn cũng đã nói sẽ không làm gì nàng, vì vậy, nàng để mặc hắn ôm vào trong. Hắn thả nàng xuống giường, ấn hai vai của nàng cho nàng nằm xuống, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng.
Trải qua một ngày mệt mỏi, nàng vừa đặt đầu xuống gối, lập tức cơn buồn ngủ cũng tới.
Nàng kéo kéo chăn, quay lưng về phía hắn, vừa nhắm mắt lại, phút chốc một đôi tay rắn chắc đã ôm lấy nàng từ đằng sau, khiến nàng như con tôm ở trong lòng hắn.
Hắn vùi mặt vào cổ nàng, tinh tế hôn triền miên, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai nàng “Huyên, đừng rời xa anh…… Không có em, anh không thể ngủ được…… Đừng bỏ anh……”
Nàng mím chặt môi, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng không cách nào ngăn cản sự rung động đang dâng lên trong người.
Sự im lặng của nàng đối với hắn cũng như một sự cổ vũ, hắn hôn một đường từ từ đi xuống, bàn tay không an phận bắt đầu luồn vào trong áo nàng, chẳng mấy chốc đã tiến lên đến ngực nàng, tinh tế xoa bóp.
“Đừng động vào tôi……” Nàng chấn động cả người, cắn răng nói nhỏ, khắp người như có luồng điện, cố đè nén cảm giác run rẩy tê dại quen thuộc “Anh đã nói sẽ không động vào tôi mà, chẳng lẽ lời nói của anh luôn luôn không đáng tin như vậy sao?”
Hắn lập tức dừng động tác lại, thở dài chậm rãi thu hồi bàn tay, sửa sang lại quần áo trên người nàng, hôn hai má nàng “Em ngủ đi.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, nàng run run nhắm hai mắt lại, cả người hoàn toàn bị buộc chặt. Cơn buồn ngủ dần dần đã tới, chẳng mấy chốc, khi đang ngủ, nàng cảm giác có một chút lay động.
Trong bóng đêm nàng cảnh giác mở mắt, nghe thấy tiếng hắn rời giường. Không quá một hồi, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, nàng nhẹ nhàng thở ra, ước chừng mười phút sau, đệm bên cạnh nàng lại lún xuống một chút, đôi bàn tay rắn chắc lại ôm chặt lấy nàng, thở ra một tiếng rất mãn nguyện.
Người hắn mát lạnh, hắn tắm nước lạnh sao? Nàng tự hỏi một chút, nhưng chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ lại kéo đến, kéo đi những suy nghĩ của nàng.
Miễn cưỡng tỉnh lại, nàng cứ tưởng mình đang nằm trên giường của mình liền vươn mình một cái, duỗi chân, duỗi tay, vừa nhận ra đây là căn hộ của hắn mới giật mình vội vàng ngồi dậy, bên cạnh trống rỗng, hắn đã sớm đi đâu mà nàng không biết.
Nàng vội vàng xuống giường, có một tờ giấy nhỏ trên tủ đầu giường. Nàng cầm lên đọc, một hàng chữ mạnh mẽ vuông vắn hiện lên: Huyên, anh đi làm trước, bữa sáng trên bàn, em nhớ ăn xong mới được đi làm.” Phía dưới kí tên là Hàn.
Nàng ra khỏi phòng ngủ, đi vào bếp, một cái sandwich lớn đã được đặt sẵn trên đĩa, bên cạnh là sữa, nàng chạm tay vào chiếc cốc thủy tinh đựng sữa, vẫn nóng.
Nàng nắm tờ giấy nhỏ vo lại, người này vì cái gì phải làm như vậy? Hắn khó khăn lắm mới bắt lại được nàng, hẳn là phải tức giận tra khảo mới đúng, vì cái gì lại ôn nhu như vậy?