Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1478:

Diệp Phi giơ tay lên, nhìn bà ta: “Sau tối nay bất động sản Phùng Thị sẽ không còn nữa”

“Bất động sản Phùng thị không còn nữa?”

Bà chủ Phùng chầm chầm nhả ra làn khói: “Nghe ý anh thì anh không chỉ ngang ngược ở hội trường mà còn muốn ra tay với công ty tôi?”

Ánh mắt bà ta lộ rõ sự hoài nghỉ “Dựa vào tên ăn mày vô danh như anh mà cũng dám lớn tiếng chỉnh đốn tôi”

“Anh xem bất động sản Phùng thị tồn tại nhiều năm như vậy là hổ giấy ư?”

“Gây rối với tôi, anh có tư cách sao?”

“Anh biết anh đang đối mặt với ai không?”

Bà chủ Phùng thấp giọng nó vừa cao quý”

Igười đứng trước mặt anh là người vừa giàu.

“Đây là Châu Kiến Phong, cục trưởng cục thuế quốc gia”

“Đây là Châu Cao Phong, chủ tịch của tập đoàn tài chính Thái Bình Dương.”

Vậy là chủ tịch Dương của cửa hàng Tư Quý Thường Xuân”

“Đây là phó cục trưởng của đội số ba Triều Đông..” Bà chủ Phùng lần lượt nói từng tên người một, mười mấy nhân vật máu mặt đều đứng lên, ánh mắt ai cũng nhìn chăm chẳm vào Diệp Phi Bà chủ Phùng dẫn đầu, chầm chậm đi lên trước, khi tới trước mặt Diệp Phi, bà ta cười lạnh: “Mỗi một người đều là người anh không thể dây vào được”

Diệp Phi nhìn mấy người phía sau bà Phùng: “Các người đều muốn lo chuyện bao đồng?”

Một người đàn ông mặt chữ điền hất mũi: “Tôi là Châu Kiến Phong, cục trưởng cục thuế quốc gia, anh cảm thấy tôi lo nổi không?”

“Binh!” Vào đúng lúc này, một bóng người từ phái sau liền xông lên.

Anh ta xông thẳng vào đám người, sau đó đá vào mặt Châu Kiến Phong một cái.

Châu Kiến Phong kêu lên một tiếng, ông ta ngã chống vó lên trời, dáng vẻ vô cùng thảm hại.

“A..” Còn chưa đợi Châu Kiến Quốc bò dậy, Trịnh Tuấn Khanh lại tát ông ta một cái, tàn ác nói: “Con mẹ nó, ai mà dám xen vào chuyện này, Trịnh Tuấn Khanh tôi giết chết cả nhà người đó”

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Mọi người lập tức chết đứng!

Trịnh Tuấn Khanh?

Cậu ba nhà họ Trịnh?

‘Vào khoảnh khắc đó, mấy người bà chủ Phùng như bị điện giật, sắc mặt ai cũng trắng bệch, tứ chỉ đều đông cứng lại Sao bọn họ có thể ngờ được Trịnh Tuấn Khanh sẽ xuất hiện ở nơi này được, lại còn ra mặt thay cho Diệp Phi nữa.

Chuyện này sao có thể chứ?

Mấy chục người đang vây lấy Diệp Phi đều liên tục lùi về sau, sắc mặt ai cũng tím tái, hoảng loạn, lúng túng.

So với sự ra tay tàn bạo của Trần Hình Sâm, sự thâm trầm của cậu chủ Trịnh càng khiến người ta sợ hãi hơn. Đây là một trong những cậu chủ có tiếng tại Long Đô, là người ăn không nhả xương đấy.

Châu Kiến Phong bò dậy, mí mắt giật liên tục, thở hồng hộc.

Chuyện này… Diệp Phi sao có thể mời Trịnh Tuấn Khanh tới được?

Ông ta không muốn tin, nhưng cuối cùng vẫn không thể không chấp nhận sự thật, người đánh mắt đau tê tái trước mặt này chính là Trịnh Tuấn Khanh.

Ông ta đã gặp Trinh Tuấn Khanh mấy lần rồi.

Ông ta khó khăn ậu Khanh này, anh và tên nhãi đó…”


Chương 1479:

“Bốp” Không đợi Châu Kiến Phong nói xong, Trịnh Tuấn Khanh tát mạnh một cái, khiến ông ta lại ngã xuống đất lần nữa  ra một câu: “Cái gì mà tên nhãi này tên nhãi kia, anh ấy là bác sĩ Phi, là anh em của tôi”

“Ông vô lễ với anh ấy chính là vô lễ với Trịnh Tuấn Khanh tôi “Hôm nay tôi nói lời này ở đây” Trịnh Tuấn Khanh ngậm một điếu thuốc, ngón trỏ chỉ về phía mấy người Châu Kiến Phong: “Đây là ân oán cá nhân của Diệp Phi và nhà họ Phùng, các ai ai mà dám đứng về phía bà chủ Phùng, người đó chính là kẻ thù của Trịnh Tuấn Khanh tôi.”

“Tôi thề với trời, tôi sẽ giết chết cả nhà người đó!”

Diệp Phi làm rõ được chuyện của Uông Kiều Sở, không chỉ khiến Trịnh Tuấn Khanh coi Diệp Phi là anh em, cũng giúp anh ấy có cái nhìn khác với Diệp Phi Anh ấy đột nhiên nhận ra, làm bạn với Diệp Phi sẽ tốt hơn nhiều, nếu không thì chỉ sợ anh cũng sẽ lún sâu vào vũng bùn như Uông Kiều Sở.

Thế là khi thấy Châu Kiến Phong xuất hiện, dùng danh gnhiax nhà họ Trịnh để đứng về phía bà chủ Phùng, Trịnh Tuấn Khanh liền không nhịn được mà nối giận, lo lắng Châu Kiến Phong sẽ kéo nhà họ Trịnh vào vũng bùn.

“Châu Kiến Phong, có phải ông muốn chết không?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Trịnh Tuấn Khinh y như con gió mùa đông bùng phát tại cánh đồng hoang vu vậy.

Mà ánh mắt anh nhìn người khác giống như ngọn lửa muốn dập tắt đèn đầu, không ai dám đối diện với anh ấy AI cũng không dám thở, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.

“Cậu Khanh à, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi không thân với bà chủ Phùng”

Châu Kiến Phong ôm má, hoàn hồn lại, ông ta vội vàng tiến lên trước giải thích: “Tôi chỉ giữ mặt mũi cho bà ta chút thôi”

“Bốp!” Trịnh Tuấn Khanh hất hàm một cái: “Cút!”

Châu Kiến Phong vội vàng ôm mặt lùi về sau, sau đó lại nhìn Diệp Phi mấy cái, suy tính sau này ông ta nhất định phải xây dựng quan hệ với Diệp Phi Người có thế được Trịnh Tuấn Khanh coi là anh em, trong trí nhớ của oogn ta chỉ có một mình Diệp Phi thôi “Cậu Khanh, xin lỗi, chúng tôi chỉ là khách bình thường thôi.”

“Đúng đấy, chúng tôi chỉ làm ăn một ít với bà chủ Phùng thôi, khi quay về chúng tôi lập tức cắt đứt hết mọi sự hợp tác”

“Hôm nay tôi tới đây là để chấm dứt hợp tác, tôi sớm đã không muốn dây dưa gì với bất động sản Phùng thị rồi”

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Xin lỗi, cậu Khanh, bác sĩ Phi, là chúng tôi có mắt không tròng, chúng tôi tự phạt mười cái tát”

“Bác sĩ Phi, bà chủ Phùng ức hiếp người quá đáng, tôi ủng hộ anh thay dì nhỏ mình đòi lại công bằng…” Người ở hội trường lần lượt hét lên, ai ai cũng xin lỗi với Trịnh Tuấn Khanh và Diệp Phi, sau đó tẩy sạch mọi quan hệ với bà Phùng.

Bất động sản Phùng thị dần rơi vào thế bất lợi, sao có thể ngờ được mỗi một người bạn của mình không những không nghĩ tới tình cảm mà lại đi đối phó lại với mình.

‘Sắc mặt bà chủ Phùng càng lạnh lẽo hơn, bà ta nắm chặt tay, móng tay đâm cả vào trong da thịt.

“Cút!”

Khi Trịnh Tuấn Khanh biết điều nhường đường cho, Diệp Phi chầm chậm đi lên trước, tát mỗi người ở trước mặt một cái.

‘Sau đó anh đi đến trước mặt bà Phùng: “Bà Phùng, bây giờ bà có thể nói cho tôi biết, người đối diện với tôi là ai không?”

Anh cười nhạt, hàm răng trắng sáng nhưng ngữ khí lại khiến người ta sợ hãi “Chàng trai, anh muốn thế nào?”

Sắc mặt bà Phùng rất khó coi: “Muốn ra tay với tôi?”

Mặc dù đã mất đi khí thế, lại còn bị Trịnh Tuấn Khanh đè ép, nhưng bà ta.

không thể quỳ xuống xin tha được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK