Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 729:

 

Chu Tĩnh Nhi giải thích đơn giản một câu: “Ông ấy vừa mới vẽ mấy tấm phù ra, nhưng mà tôi vẫn chưa biết hình tình…”

 

Diệp Phi hơi gật đầu, sau đó đi theo Chu Tĩnh Nhi vào hậu viện.

 

Chỉ thấy hậu viện có mấy chục người vây quanh, người có tấm chắn, gậy và dùi cui điện, còn có người cầm dây thừng, một đám như lâm đại địch nhìn chằm chằm phía trước.

 

Trên đất còn có hơn hai mươi người ngã, không phải gãy tay thì là gãy chân, có vài người còn bị xé rách lỗ tai/ Một mảnh kêu rên, máu tươi đầy đất, vô cùng thê thảm.

 

Chu Trường Sinh đang được bảy tám chấn khiên bảo vệ, nhưng ông vẫn cao giọng hét: “Không được dùng súng, không được dùng dao”

 

Mặc dù tổn thất nhiều, Chu Trường Sinh vẫn không muốn vợ ông bị thương.

 

Chu Tính Nhi hô lên một tiếng: “Ông Chu, bác sĩ Diệp tới rồi…” “Người anh em Diệp!”

 

Chu Trường Sinh nghe thấy vậy đi ra từ tấm chắn, trên mặt ông là áy náy và xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn”

 

“Mong người anh em Diệp đại nhân đại lượng, giúp Chu Trường Sinh tôi một lần”

 

Giờ phút này ông sớm đã hối hận lắm rồi, thâm trách chính mình bị mỡ heo lừa gạt: “Sau khi chuyện này kết thúc anh muốn đánh muốn phạt, Chu Trường Sinh tôi tuyệt không một câu oán hận”

 

“Bốp bốp…” Ông ta tự tát mình hai cái bạt tai, sau đó bụp một tiếng quỳ xuống: “Xin người anh em Diệp giúp đỡ”

 

Cục diện bây giờ, Chu Trường Sinh thật sự là quá mệt mỏi, ông không muốn sơn trang máu chảy thành sông, nhưng cũng không muốn vợ mình bị loạn côn đánh chết.

 

Không thể ra tay tàn nhãn với vợ, lại không có cách nào ngăn được. Ông chỉ có thể ký thác hết hy vọng lên người Diệp Phi.

 

“Ông Chu nặng lời rồi”

 

Diệp Phi đỡ Chu Trường Sinh lên: “Nếu như tôi oán giận ông, tôi đã không tới đây rồi”

 

“Ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này ốn thỏa nhất có thể”

 

Diệp Phi vỗ bả vai của Chu Trường Sinh: “Tối sẽ trả một bà Chu bình thường về cho ông”

 

“Nếu người anh em Diệp có thể giải quyết chuyện này, còn làm cho vợ tôi bình phục như bình thường, Chu Trường Sinh tôi xin thề, sau này chuyện của người anh em Diệp chính là chuyện của tôi.”

 

Chu Trường Sinh nói: “Có người muốn đầu của cậu, trước hết phải bước qua xác tôi”

 

Mắt Chu Tĩnh Nhi sáng lên, cô biết rõ lời hứa hẹn này có trọng lượng như vàng, về sau Diệp Phi có thể đi ngang ở Nam Lăng.

 

“Ông Chu có lòng rồi”

 

Diệp Phi cầm ra ngọc Tướng quân, mỉm cười quyết chuyện này trước đây”

 

Sau đó, anh đi tới đằng trước ngay trước mặt Chu Tĩnh Nhi.

 

Chẳng mấy chốc, Diệp Phi đã nhìn thấy bà Chu đang mặc ¡ đi giải áo ngủ, thất khiếu chảy máu, đang đánh đập tàn nhãn một tên vệ sĩ.

 

Bà không có chiêu thức gì, cứ xông lên như vậy, một đấm một đá hoặc là kéo xé là có thể dễ dàng chọc thủng vòng bao vây tấn công của bảo vệ Chu Thị.

 

Sức lực lớn vô cùng.

 

“Ầm…” Khi Diệp Phi đang nheo mắt lại, thì nghe thấy bà Chu tức giận hét lên một tiếng, hai tay dùng sức ném sáu tấm chắn đang đè bà lại bay ra ngoài.

 

Tiếp theo bà chuyển bước chân, nháy mắt vọt đến trước mặt một tên bảo vệ, kéo cánh tay anh ta mà xé.

 

Một dòng máu tươi bắn ra.

 

Bảo vệ của Chu Thị hét thảm một tiếng, máu chảy như trút, hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.

 

“Rầm!”

 

Giây tiếp theo, bà Chu ném vào đám người phía sau, không chút lưu tình đụng ngã năm sáu người.

 

Khi thế ngang ngược.

 

“Nghiệp chướng, bản Thiên sư sẽ thu phục ngươi.”

 

Ngay khi bà Chu muốn tiếp tục ra tay đánh người, cuối cùng Chung Thiên sư cũng cầm Kiếm Kim Tiền vọt ra, còn ném mạnh tấm phù ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK