Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2115:

“Còn chuyện ra tòa, ngân hàng Đế Hào có doanh thu nghìn tỷ đô la mỗi năm, khách hàng khắp nơi trên thế giới, một năm ra tòa mấy chục lần thì làm sao vậy?”

“Chẳng lẽ người ta không trả tiền, chúng tôi không nên kiện ra tòa mà còn muốn chúng tôi phải quỳ xuống gọi ông nội à?”

“Hơn nữa ngân hàng Đế Hào cho cô vay hàng chục tỷ chính là ngân sách công cộng, cũng không phải là đưa vào tài khoản của các người theo con đường phi pháp.”

“Các người lo lắng rửa tiền cái gì, không sạch sẽ cái gì?”

“Thư ký Cao, dáng vẻ cô xinh đẹp, năng lực làm việc cũng tốt, chỉ là tầm nhìn quá hạn hẹp.”

Ánh mắt hắn tùy ý quét quanh người Cao Tĩnh: “Đi ra ngoài, nên nhìn thế giới nhiều hơn, đừng làm ếch ngồi đáy giếng, nếu không sẽ không xứng với tiền lương mà tổng giám đốc Đường trả cho cô đâu.”

Ánh mắt anh ta đầy tà ác, trong óc cũng lóe qua suy nghĩ muốn trả thù.

Tuy rằng Cao Tĩnh kém Đường Nhược Tuyết, nhưng cũng là một mỹ nhân, hôm nay đắc tội mình như vậy, hắn không ngại tìm cơ hội giày xéo cô ấy.

“Đoan Mộc Thanh, tôi không nói được anh, tôi cũng không có năng lực bóc trần anh.”

Tươi cười trên mặt Cao Tĩnh trầm xuống: “Nhưng tôi thân là thư ký của tổng giám đốc Đường, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở cô ấy cái nào là nguy hiểm.”

“Tổng giám đốc Đường, thái độ làm người của luật sư Tần cô cũng biết rõ ràng, anh ấy tuyệt đối sẽ không bôi nhọ người khác.”

Cô ấy nói thêm với Đường Nhược Tuyết: “Mong cô tin tưởng anh ấy một lần.”

Cô cảm nhận được địch ý của Đoan Mộc Thanh, sợ là sau này sẽ gặp phiền toái, nhưng giờ phút này không quản được nhiều như vậy, không thể để cho Đường Nhược Thanh rơi vào bẫy được.

“Thật sự là lãng phí thời gian.”

Đoan Mộc Thanh khinh thường liếc nhìn Cao Tĩnh một cái, sau đó ngồi thẳng người nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết: “Tổng giám đốc Đường, tôi không biết thư ký Cao nghe được tin tức ở đâu, tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại có ác ý với tôi như vậy…”

“Tôi chỉ muốn nói cho cô, những điều mà cô ấy và luật sư Tần nói về ngân hàng Đế Hào đều là phỏng đoán ác ý.”

“Còn có, tổng giám đốc Đường, tôi bề bộn nhiều việc, một năm chỉ đến Trung Quốc vài lần, bỏ lỡ cơ hội này, cô sẽ không tìm được cơ hội hợp tác nữa đâu.”

“Tuy rằng tôi đánh giá cao cô, thậm chí thích cô, nhưng tôi sẽ không hợp tác với người nghi ngờ tôi đâu.”

“Ngân hàng Đế Hào có nguồn vốn nghìn tỷ chảy vào hàng năm, tôi sẽ không tôi sẽ không tốn quá nhiều nhân lực và vật lực cho mười tỷ cỏn con này.”

Hắn bắt đầu gây áp lực với Đường Nhược Tuyết: “Tuy tôi nói năng có chút vụng về nhưng tôi là người ngay thẳng, nên còn mong cô Đường Nhược Tuyết thông cảm cho.”

“Anh Đoan Mộc Thanh, xin lỗi, Cao Tĩnh thật không hiểu chuyện, mong anh không lấy làm phiền lòng.”

Đường Nhược Tuyết nói tiếng xin lỗi với Đoan Mộc Thanh, sau đó lạnh lùng nói với Cao Tĩnh: “Cao Tĩnh, cô đã lăn lộn ở thương trường nhiều năm, phải hiểu rõ nói chuyện phải có chứng cứ.”

Cô gằn từng tiếng hỏi: “Các cô nói tiền của ngân hàng Đế Hào không sạch sẽ vậy cô có chứng có chứng cứ mang tính thực chất gì không?”

Cao Tĩnh nghẹn lời: “Tổng giám đốc Đường…” “Không có chứng cứ?”

Ngữ khí của Đường Nhược Tuyết trở nên sắc bén: ” Không có chứng cứ mà cô lại chỉ trích khách hàng của chúng ta như vậy có phải không quá thích hợp hay không?”

“Lùi một vạn bước mà nói, cho dù ngân hàng Đế Hào thật sự có chỗ không tốt nhưng ba trăm năm mươi tỷ này là quang minh chính đại đưa ra, chúng ta làm sao có thể có chuyện phiền phức?”

Đường Nhược tuyết ngõ mạnh ngón tay xuống hợp hồng: “Tôi không biết tiền khác có vấn đề gì hay không, nhưng số tiền này tuyệt đối không có vấn đề đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK