Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2245

“Trưởng lão Đoan Mộc cũng là bạn tốt nhất của tôi, làm sao tôi có thể không đi đòi một cái công đạo đây.”

“Ân oán giang hồ thật sự không hại đến người nhà nên tôi liền bí mật trói ông lại đến khi hết giá trị lợi dụng rồi giết. Vậy thì không phải là ân oán giang hồ mà là ân oán cá nhân.”

Miêu Kim Qua nhấp một chút rượu mạnh nói: “Đương nhiên chuyện này là có chút lừa mình dối người, cho nên sau khi ông chết, tôi sẽ tự mình phạt ba chén chuyện này coi như xong.”

“Ông có thù oán với Diệp Phi (Phàm) thì nên gặp Diệp Phi (Phàm) mà giải quyết.”

Diệp Vô Cửu cười khổ: “Tuy rằng nó là con tôi nhưng cũng đã lớn rồi, tự mình gánh lấy hậu quả, để làm bố như tôi gánh vác thì có chút không thích hợp a.”

Trong lúc nói chuyện, ông lại ăn thêm mấy miếng đậu phộng, còn liếc qua những góc khuất trong lầu bát giác.

Những chỗ đó không những có cơ quan còn có mấy tay súng khác, lực sát thương vô cùng lớn.

“Trước đây tôi cũng nghĩ sẽ đến Đô Long tìm Diệp Phi (Phàm) để giải quyết.”

Bộ dạng Miêu Kim Qua như hiểu được ý Diệp Vô Cửu, trên mặt lộ ra một tia cảm thán: “Nhưng đến Đô Long liền nhìn thấy một thành phố lớn, có các loại quan chức lớn, nói không chừng có thể quỳ xuống luôn làm sao còn dám đi báo thù.”

“Vậy nên tôi nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn là nên mượn phúc của ông Diệp, kêu Diệp Phi (Phàm) chạy tới Miêu Thành.”

“Ông cứ yên tâm, chỉ cần anh ta đưa Miêu Kinh Vân và Miêu Truy Phong hoàn hảo không tổn hại gì đến đây. Tôi nhất định sẽ cho hai bố con lên đường vui vẻ.”

“Chỉ cần ông có chút đau đớn, Miêu Kim Qua này sẽ đem mạng trả lại cho ông. Hơn nữa sau khi ông chết tôi sẽ chôn cất ở nơi có phong thủy thật tốt để kiếp sau ông có thể đầu thai vào một gia đình tốt.”

Miêu Kim Qua nói nghe rất chân thành nhưng lại mang cảm giác chết chóc tuyệt vọng.

Diệp Vô Cửu nở một nụ cười gượng gạo: “Xem ra hội trưởng Miêu không thể cho tôi một con đường sống sót rồi.”

“Sống có gì vui mà chết có gì phải buồn?”

Miêu Kim Qua cầm lấy một ly rượu: “Giờ có chết, mười tám năm sau lại là một nam tử hán.”

Diệp Vô Cửu cũng giơ chén lên: “Có cho tôi quan tài không?”

“Cho.”

“Có lập bia mộ không?”

“Sẽ lập.”

“Hai bố con có chôn cùng chỗ không?”

“Nhất định phải cùng một chỗ.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

“Ông Diệp hiểu được là tốt rồi, nào, cùng cạn ly.”

“Bing.” Diệp Vô Cửu và Miêu Kim Qua cụng ly, sau đó uống cạn rượu trong ly.

Đúng lúc này “Bang.”

Có một tiếng động lớn ở lối vào chính của tòa nhà bát giác, sau đó cánh cửa đồng nặng nề rơi xuống hai bên.

Trong lớp bụi, một bóng người to lớn xuất hiện trong tầm nhìn của vô số người.

Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh vô cùng ngột ngạt đang ập đến sảnh trước của tòa nhà bát giác.

Miêu Kim Qua thân thể chấn động: “Người chết sống lại?”

“Bang.” Miêu Phong Lang giống như một con dã thú đâm vào tòa nhà bát giác.

Hơi thở lạnh lùng và sát khí dữ dội của hắn khiến vô số rắn và côn trùng ở cửa ra vào phải kiêng dè không thôi.

Các cổ vật do Miêu Kim Qua tu luyện cẩn thận không những không tấn công được Miêu Phong Lang mà còn chen nhau bỏ chạy trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK