Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2214

Anh rất khó hiểu: “Lẽ nào bà ta có thể chứng minh mình trong sạch?”

Nói đến đây, Diệp Phi (Phàm) lại lắc đầu, mặc dù chưa thu thập được bằng chứng về vụ đầu độc của ba người Niệm Hoa, nhưng anh biết chuyện này không thể nào không liên quan đến Lâm Thu Linh.

“Bà ta không chứng minh mình trong sạch, nhưng trong chốc lát cảnh sát cũng không có cách nào nhận định các cô ấy bị hạ độc.”

Viên Thanh Y báo cho Diệp Phi (Phàm) biết tất cả những tin tức mà cô nghe được.

“Đúng như lời anh nói, thành phẩm hay là nguyên liệu bánh hoa quế đều chưa được kiểm tra độc tố xuất huyết..”

“Hơn nữa mấy người Kim Chi Lâm và Đường Phong Hoa cũng ăn rồi.”

“Nếu trúng độc, thì cũng phải là họ cùng bị trúng độc.”

“Cũng có thể bánh hoa quế có cái có độc, có cái không có độc, nhưng không có bằng chứng xác thực nào chứng minh điều này.”

“Đương nhiên, cuối cùng Lâm Thu Linh có thể nghênh ngang được bảo lãnh ra ngoài là nhờ ông cụ nhà họ Uông bảo Uông Kiều Sở đi chào hỏi.”

“Ông Uông nói không thể thả người xấu đi, nhưng không thể trách oan người tốt.”

“Dương Kiếm Hùng không có cách nào nên chỉ có thể tạm thời thả tự do cho bà ta, nhưng hộ chiếu và bằng chứng của bà ta đã bị tịch thu, và bà ta phải đến đồn cảnh sát đúng giờ để lấy thông tin.”

Cô vừa mở miệng nói nhỏ, vừa uống sữa đậu nành, khuôn mặt mịn màng lộ ra vẻ như có điều suy tư.

Diệp Phi (Phàm) hơi nhíu mày: “Ông Uông?”

“Tại sao ông Uông lại nói đỡ hộ cho một cái người đàn bà đanh đá làm cái gì?”

“Lẽ nào ông ta quen biết Lâm Thu Linh? Điều đó là không thể nào?”

“Sự chênh lệch thân phận của hai bên cách xa ngàn dặm, hơn nữa ông Uông cũng không thể nào quen thân với người đàn bà đanh đá như Lâm Thu Linh này.”

“Uông Kiều Sở và Lâm Thu Linh cũng có thể, nhưng Uông Kiều Sở lại hướng về phía Đường Nhược Tuyết mà.”

“Đường Nhược Tuyết phớt lờ anh ta và sau cái chết của Lâm Thất Di, nên Uông Kiều Sở và Lâm Thu Linh không thấy liên lạc với nhau nữa, cũng không có khả năng xuất hiện ra mặt.”

Diệp Phi (Phàm) lấy hai cái bánh bao hấp cho Viên Thanh Y: “Trong này có bí mật gì đây?”

Anh đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, rất ngoài ý muốn khi một cuộc thi Huyết Y Môn lại kéo Lâm Thu Linh vào, sau đó lại kéo đám người Uông Kiều Sở vào.

Sau đó, Diệp Phi (Phàm) bắt đầu cảm thấy Nguyên Thu xuất hiện, rồi mình bị tước mất tư cách tranh tài, thì sợ rằng nó không đơn giản như hái đào.

Một cái lưới đen đang lặng lẽ mở ra…

“Tôi cũng không rõ lắm, phải đợi tin tức từ Thái Linh Chi.”

Viên Thanh Y khẽ cắn đôi môi đỏ thắm.

“Tuy nhiên Uông Kiều Sở ra mặt vì Lâm Thu Linh là không có khả năng, trừ anh ra nói Lâm Thu Linh đối với anh không có giá trị bên ngoài, còn có chính là Uông Kiều Sở không đủ sức lực.”

“Vậy ông ta dùng thân phận gì khiến Dương Kiếm Hùng thả người?”

Cô đưa ra suy đoán: “Cho nên người lên tiếng là ông Uông chắc không sai.”

“Đúng là ông Uông có nói không có chứng cứ thì thả người đi.”

Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào và thanh thúy vang lên, sau đó chỉ thấy Thái Linh Chi mặc đồ trắng xuất hiện. Cô ta quen việc dễ làm mà đi vào phòng ăn, rồi tùy ý ngồi bên cạnh Viên Thanh Y ăn sáng.

“Tuy nhiên ông Uông và Lâm Thu Linh thực sự không quen biết nhau, cùng lắm ông Uông chỉ trả Đường Gia Bảo một ân tình.”

“Nghe một câu đơn giản này thôi, nhưng nó làm tôi tốn mất năm triệu cho gián điệp đưa tin đấy.”

Thái Linh Chi cười nhạt: “Tổng kết một câu, Đường Gia Bảo mong Lâm Thu Linh được thả.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK