Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2083

Bọn họ tức giận mà nhìn Viên Thanh Y và Diệp Phi (Phàm), đang muốn đánh đập một cách hung tợn, lại bị Viên Thanh Y khống chế đến cứng ngắc.

“Bằng chứng?”

Miêu Thái Đấu chỉ vào Diệp Phi (Phàm) mà hét lên một cách hung hăng: “Việc này còn cần bằng chứng gì nữa chứ? Tất cả mọi người đều biết, anh và trưởng lão Đoan Mộc như nước với lửa, anh còn ước gì ông ấy chết đi.”

“Sự thật là chúng tôi đã xảy ra xung đột với anh vào buổi chiều, thậm chí còn đánh nhau một trận, Phượng Dao bọn họ và đám nhỏ của Vũ Minh đều đã chứng kiến một màn đó.”

“Các người cảm thấy chúng tôi đã làm các người mất mặt, ôm hận trong lòng, đêm nay nhân lúc trưởng lão Đoan Mộc chỉ có một mình mà tấn công và giết chết ông ấy.”

“Hơn nữa, trưởng lão Đoan Mộc làm người lương thiện, làm việc công bằng, ở đâu cũng có người tôn trọng, cả đời này dường như chỉ có bạn bè, chỉ có một kẻ thù.”

Miêu Thái Đấu lớn tiếng nói với Diệp Phi (Phàm) với lời lẽ đanh thép: “Đó chính là Diệp Phi (Phàm) anh!”

Những lời này vừa nói ra, những người có mặt ở đó đều ồ lên một tiếng, kinh ngạc mà nhìn vào Diệp Phi (Phàm).

Người nhà của Đoan Mộc Xương càng nổi giận hơn, đều nắm chặt nắm đấm, ước gì có thể tiến lên giết chết Diệp Phi (Phàm).

Diệp Phi (Phàm) chắp hai tay sau lưng đi về phía trước, nhìn chằm chằm vào Miêu Thái Đấu mà nhàn nhạt nói:

“Lão già, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy đâu.”

“Ông nói tôi giết người, tôi cũng có thể nói ông giết người.”

“Mục đích chính là ông biết được tôi từng có mâu thuẫn với trưởng lão Đoan Mộc, liền giết chết ông ấy vu oan giá họa cho tôi……”

Diệp Phi (Phàm) không hề nhường nhịn mà đối chọi gay gắt.

“Diệp Phi (Phàm), anh không thể làm lẫn lộn phải trái được đâu, tôi có bằng chứng.”

Ngay lúc này, lại có một giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo vang lên từ hành lang.

“Tôi mới vừa lấy đoạn băng giám sát, trong đoạn băng, chính là anh đã giết chết bác hai của tôi.”

Diệp Phi (Phàm) ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy nhóm người Đoan Mộc Thanh dẫn theo đặc vụ xuất hiện.

Chứng cứ?

Camera quan sát?

Nghe thấy những lời này của Đoan Mộc Thanh, những người có mặt ở đó lập tức ồ lên, mọi ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía Diệp Phi (Phàm).

Bọn họ dường như không ngờ được rằng Diệp Phi (Phàm) là kẻ giết người.

Miêu Thái Đấu cũng bật cười lớn, gọi tên Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm) à, nghe thấy chưa vậy? Cháu ngoan của tôi có chứng cứ, cậu còn có gì để nói?”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Đoan Mộc Thanh, chẳng hề phản bác, mỉm cười: “Thật sự có cảnh quay lại lúc tôi giết người?”

“Là anh?”

Đoan Mộc Thanh nhìn vẻ mặt của Diệp Phi (Phàm), ánh mắt có chút kinh ngạc.

Lúc hắn xem đoạn camera quan sát ghi lại, cảm thấy hung thủ giết người có phần quen mắt, lúc so sánh với ảnh chụp của Diệp Phi (Phàm), hắn càng cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó rồi.

Bây giờ nhìn Diệp Phi (Phàm) bằng xương bằng thịt ở khoảng cách gần, hắn lập tức nhớ lại rằng mình đã có lần chạm mặt với Diệp Phi (Phàm).

Xế chiều hôm nay, chính là đã nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) ôm túi lớn túi nhỏ đến biệt thự nhà họ Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK