Ứng Hiểu Vi sửng sốt. Bắt cóc ư?
Cô ngay lập tức lấy điện thoại ra và soạn một tin nhắn để gửi cho bốn người bạn. Sau đó, cô bấm số của Trương Thiên Dương và nhét điện thoại của mình vào gầm ghế ô tô.
Trong khi Bùi Ngọc Tuyết hét lớn, Ứng Hiểu Vi đã hoàn thành tất cả những việc này trong một lượt.
Ngay sau đó, cửa xe phía cô bị kéo mở.
Ứng Hiểu Vi ôm đầu gào thét. Ngay cả người đàn ông đeo mặt nạ đen mở cửa xe cũng bị sốc.
Cửa xe phía Bùi Ngọc Tuyết cũng được mở ra. Một người đàn ông đeo mặt nạ đen nắm lấy tay Bùi Ngọc Tuyết và kéo cô ra khỏi xe.
“Các người là ai vậy, các người tính làm gì?” Bùi Ngọc Tuyết hoảng sợ hỏi và khóc.
Ứng Hiểu Vi hét lên một tiếng rồi cũng bị kéo ra khỏi xe.
Một cái tát giáng xuống mặt Ứng Hiểu Vi.
“Đừng la hét.” Người áo đen sốt ruột lớn tiếng.
Tiếng hét của Ứng Hiểu Vi đột ngột kết thúc, sau đó cô bắt đầu khóc.
“Ngọc Tuyết, chị sợ.” Cô khóc khi cố đến gần Bùi Ngọc Tuyết.
Bàn tay của Bùi Ngọc Tuyết bị một người đàn ông áo đen giữ lại, cô hoảng sợ đến mức nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. “Anh tính làm gì? Tôi là con gái của gia đình họ Bùi, và ba tôi là Bùi Khánh Hùng. Buông tôi ra. Anh muốn bao nhiêu tiền? Tôi có thể đưa nó cho anh bây giờ. Tôi có tiền…
Miệng cô ấy đã được bịt lại.
Ứng Hiểu Vi mở to mắt, lập tức ngừng khóc. Cô nói một cách đáng thương. “Tôi sẽ không khóc nữa. Tôi sẽ không khóc nữa. Xin đừng bịt miệng tôi lại.”
Tuy nhiên, kiểu cầu xin này rõ ràng là vô ích.
Khóe miệng Ứng Hiểu Vi cũng bị bịt lại bởi một mẩu keo dán. Sau đó, tay cô bị trói lại.
Từ đầu đến cuối, tài xế nhà họ Bùi đều ngồi xổm bên hông xe, hai tay ôm đầu.
Ứng Hiểu Vi nhìn hắn, bị đám người áo đen đẩy về phía trước.
Họ lên một chiếc xe khác, hai người bị xô mạnh ở trong xe, đầu của Ứng Hiểu Vi đập vào cửa kính xe.
Gương mặt đẫm nước mắt của Bùi Ngọc Tuyết, và cô đang ở trong tình trạng đáng thương. Cô cố gắng ngồi dậy nhưng vô ích.
Ứng Hiểu Vi trong lòng thở dài. Cô dùng đầu gối để đỡ Bùi Ngọc Tuyết, người cố gắng giữ thẳng cơ thể. Cô mừng vì hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao, nếu không thì cô cũng thảm hại như Bùi Ngọc Tuyết đang mặc váy ngắn cũn cỡn.
Ứng Hiểu Vi nhìn quanh. Bốn người đàn ông, mặc đồ đen, ngồi trong xe. Họ bị che mặt và nhìn ra cửa sổ trong im lặng.
Ứng Hiểu Vi và Bùi Ngọc Tuyết nhìn nhau, nhưng tất cả những gì họ có thể nhìn thấy †rong mắt nhau là sự sợ hãi và nước mắt.
Ứng Hiểu Vi dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khóc lúc này cũng vô ích. Thay vào đó, cô cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra bằng cách nhớ lại mọi thứ từ đầu.
Trước hết, Bùi Khánh Hùng có lẽ không liên quan gì đến chuyện này.
Tuy nhiên, Bùi Khánh Hùng đã hẹn với cô ngày hôm qua và họ được cho là sẽ gặp nhau vào tối nay. Tại sao Bùi Ngọc Tuyết lại đến đón cô vào buổi sáng?
Danh Sách Chương: