Châu Thành Phát run lên.
“Ngủ… Người đẹp ngủ trong rừng gì? Tôi không biết.” Ông gượng cười.
“Ồ? Anh không biết?” Nhiệm Quang trông có vẻ ngạc nhiên.
Châu Thành Phát buộc mình phải bình tĩnh.
Nhiệm Quang chậm rãi đi đi lại lại với hai †ay sau lưng và nói. “Người đẹp ngủ trong rừng là một loại thuốc độc mà những kẻ buôn bán ma túy sử dụng để đối phó với các sĩ quan, cảnh sát chìm. Sau khi được tiêm, các nạn nhân sẽ bắt đầu có ảo giác. Về cơ bản, bất cứ điều gì được hỏi đều sẽ có được câu trả lời. Nếu ý chí của họ quá mạnh, liều lượng sẽ được tăng lên cho đến khi họ nói ra sự thật. Tất nhiên, ai đã tiêm thì không thể tha vì chúng đã mất giá. Chúng ta đã mất không biết bao nhiêu đồng chí và sĩ quan với loại thuốc này. Anh Châu, anh đã là cục phó nhiều năm như vậy rồi, tại sao anh lại nói với tôi rằng anh không biết?”
Châu Thành Phát cười nói. “Tôi là điều tra viên tội phạm. Tôi không biết nhiều về việc cưỡng chế ma túy.”
“Là vậy sao? Thật sự là thế à?” Nhiệm Quang cảm thấy thích thú. “Tôi chỉ ghét việc chúng tôi không có mũi tiêm của Người đẹp ngủ trong rừng. Tôi ghét rằng chính sách của chúng tôi không cho phép điều đó. Nếu không, tôi chắc chắn cũng sẽ cho những tên bướng bỉnh đó một phát súng. Tôi muốn họ nói cho tôi tất cả những gì họ biết. Ví dụ như anh, anh Châu.”
Lời nói của Nhiệm Quang rất nhẹ nhàng. Cứ như thể ông đang dỗ một đứa trẻ đang khóc, sợ làm nó sợ.
Nhưng Châu Thành Phát hoàn toàn không cảm nhận được.
Đầu óc ông quay cuồng nhưng ông không thể tìm ra lý do nào.
Nhưng ông cũng không thể tìm ra lỗi của mình.
Nhiệm Quang thở dài thườn thượt. ‘Có vẻ như thiếu gia nhà họ Trương thích hợp làm việc này hơn.”
Ông xua tay và yêu cầu đàn em đưa Châu Thành Phát đi.
Châu Thành Phát hoảng sợ. “Cảnh sát trưởng Nhiệm, anh gửi tôi đi đâu vậy?”
Nhiệm Quàn mỉm cười. “Đến nơi anh nên đến. May mắn thay, vì anh còn lại một số giá trị.”
Sau khi người được đưa đi, giám đốc Lý đẩy cửa bước vào.
“Cảng sát trưởng Nhiệm, người của Thiên Dương đã gửi hồ sơ qua rồi. Đối với chúng ta mà nói, nó là vô giá.”
Nhiệm Quang gật đầu và thở dài. “Hiểu Vi thế nào?”
“Chất độc đã được giải rồi, mặc dù vẫn còn một số tác dụng kéo dài. Thiên Dương đã đồng ý cung cấp miễn phí công thức của thuốc giải độc cho chúng ta.” Giám đốc Lý nhẹ nhàng nói.
Nhiện Quang gật đầu. “Nói với Thiên Dương rằng chúng ta sẽ không bỏ qua Hiểu Vi. Mặc dù vẫn còn một số khía cạnh chưa rõ ràng về vấn đề của ba cô ấy, nhưng trong mắt chúng ta, ông ấy là một liệt sĩ. Chúng ta sẽ không thể ngồi yên và làm ngơ cho những đứa trẻ mồ côi của một liệt sĩ.”
Giám đốc Lý im lặng. “Không ngờ cuối cùng Hiểu Vi lại kết hôn với Thiên Dương, cậu ấy cũng nguyện ý đứng ra bảo vệ đứa trẻ thiểu năng này.”
“Chúng ta phải cố gắng hết sức để điều tra. Chúng ta phải thiết lập một hoạt động đặc biệt để đối phó với kẻ thù nhưng những người tham gia phải là những người ưu tú. Chúng ta không thể để tình trạng tương tự xảy ra một lần nữa. Anh hiểu không? Chúng ta có thể yêu cầu sự giúp đỡ của Thiên Dương để điều tra lý lịch của những người tham gia này. Chúng ta phải đảm bảo rằng đội của chúng ta trong sạch.”
“Đúng.” Giám đốc Lý gõ nhẹ gót chân và chào.
Trương Thiên Dương lấy khăn lau nhẹ khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Ứng Hiểu Vi. Ứng Hiểu Vi vẫn còn đau, cô cắn môi đến bật máu.
Danh Sách Chương: