“Đó không phải sự thật.” Ứng Hiểu Vi lắc đầu. Cô nghĩ đến những gì bác Văn đã nói với cô và một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.
‘Anh đã từng là một đứa trẻ. Anh sẽ cảm thấy buồn, phải không?’ Ứng Hiểu Vi duỗi tay ra đặt ở trên ngực Trương Thiên Dương nơi trái tim của anh.
Cô có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, nhưng cô không thể cảm nhận được trái tim anh đã từng bị tổn thương như thế nào, hay anh đã phải chịu đựng nỗi đau như thế nào trong suốt thời gian qua.
Đêm đến, một cơn gió phương bắc thổi qua khung cửa sổ, mang theo cái se lạnh cho thành phố.
Ứng Hiểu Vi nép vào lòng Trương Thiên Dương, chớp chớp mắt nhìn anh.
Trương Thiên Dương nửa dựa vào gối. Ánh sáng hơi mờ ảo, bộ dạng của anh có vẻ mờ mịt và u ám. Khuôn mặt của anh được chiếu sáng bởi ánh sáng của vầng trăng bên ngoài ô cửa, được xác định rõ ràng, và con ngươi của anh phản chiếu ánh sáng màu nâu mờ nhạt, rõ ràng như hổ phách.
Lúc này, anh đang nhìn Ứng Hiểu Vi bằng ánh mắt hấp dẫn.
Đôi mắt ấy rất đẹp và cuốn hút…
Ứng Hiểu Vi cảm thấy hơi thở gấp gáp. Cô chưa bao giờ gần gũi với một người đàn ông nào khác trong đời, nhưng những gì cô có bây giờ gần như là sự hoàn hảo.
“Em đang nhìn gì đó?” Trương Thiên Dương muốn Ứng Hiểu Vi ngủ trước khi xem tài liệu do phòng nghiên cứu và phát triển đệ trình, nhưng không ngờ cô nằm trên tay anh vẫn tỉnh táo, nhìn anh bằng một đôi mắt háo hức.
“Anh.” Ứng Hiểu Vi nghiên mặt nói. “Câu hỏi của anh rất ngớ ngẩn.”
Trương Thiên Dương khóe môi cong lên.
Đôi mắt anh chứa đựng một vẻ dịu dàng.
Anh cười và nói. “Em đã nhìn anh rất lâu rồi. Em có khao khát anh không?”
Có gì đó không ổn với những từ này.
Trương Thiên Dương nhìn Ứng Hiểu Vi ngẩn người. Anh cảm thấy một niềm vui tội lỗi sau khi trò chơi khăm của anh đã thành công. Anh đưa tay gãi gãi chóp mũi của cô. “Em đang nhìn anh rất mãnh liệt khiến anh rất dễ hiểu lầm.”
“Tại sao anh lại nghĩ vê những điều khó chịu? Hừm, đầu óc của anh tràn ngập những ý nghĩ đen tối.” Ứng Hiểu Vi ngượng ngùng.
Trương Thiên Dương cười khổ lắc đầu.
Là một người đàn ông, không phải là bình thường để có những suy nghĩ này sao?
Cô gái ngốc này, thật may là cô đã gặp được anh. Nếu là một người đàn ông khác… Trương Thiên Dương ôm Ứng Hiểu Vi chặt hơn một chút.
Không, cô gặp anh là do duyên số. Đó là khả năng duy nhất.
Nhìn thấy Ứng Hiểu Vi chìm vào giấc ngủ say, ánh mắt Trương Thiên Dương hơi tối sầm lại.
“Đừng chờ đợi nữa, hãy tiếp tục kế hoạch.”
Sau khi lạnh lùng ra lệnh, Trương Thiên Dương tắt điện thoại.
Ban đầu, anh muốn đợi thêm vài ngày nữa.
Tuy nhiên, nó dường như không cần thiết bây giờ.
Nghĩ đến thái độ của Phương Dạ Ngôn đối với Ứng Hiểu Vi lúc sáng, ánh mắt Trương Thiên Dương lạnh như băng.
Danh Sách Chương: