Ứng Hiểu Vi cầm lấy, cảm thấy tay mình hơi run – bản thân chưa từng đốt pháo hoa bao giờ nên có chút sợ sệt.
Trương Thiên Dương bật lửa lên, và đầu que pháo hoa nhanh chóng bắn ra những luồng ánh sáng và sức nóng đầy màu sắc chói lọi trong bóng tối.
Ứng Hiểu Vi lo lắng đến mức suýt nữa ném pháo hoa đi. Một bàn tay to lặng lẽ bao lấy lòng bàn tay cô. Trương Thiên Dương nắm tay cô và từ từ nâng pháo hoa lên trời.
Căm của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu của Ứng Hiểu Vi, Ứng Hiểu Vi được bao bọc trong vòng tay của Trương Thiên Dương. Nỗi sợ hãi và lo lắng của cô ngay lập tức biến mất, và trái tim cô tràn ngập cảm giác an toàn. Giọng nói trầm thấp và dịu dàng của Trương Thiên Dương vang lên trên đầu cô, nghe rất hay nhưng lại có chút không thực. “Theo cách này trông đẹp hơn,”
“Đây là… đây là lần đầu tiên em đốt pháo hoa.” Ứng Hiểu Vi nhẹ giọng biện hộ.
“Tốt rồi. Năm sau chúng ta sẽ tiếp tục. Đến lúc đó, em sẽ không phải sợ nữa. “
Trương Thiên Dương nói đầy ẩn ý.
“Đã nửa đêm rồi anh.” Ứng Hiểu Vi kinh ngạc kêu lên khi nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời cách đó không xa.
Họ ôm nhau khi nhìn về phương trời xa xăm.
Đột nhiên, Ứng Hiểu Vi tròn mắt kinh ngạc.
Sau khi pháo hoa trên bầu trời nổ tung, chữ này đến chữ khác từ từ được hình thành.
Ngang, dọc.
Ghép lại cùng với nhau, đó là dòng chữ “Anh yêu em’.
“Thiên Dương, đây là…” Giọng điệu của Ứng Hiểu Vi có chút run rẩy.
“Nó là dành cho em đấy. Anh nghe nói rằng pháo hoa đẹp nhất phải được trình diễn cho người mà ta yêu thương nhất.”
Trương Thiên Dương cười nhạt. Pháo hoa phản chiếu trên nửa khuôn mặt từ khóe mắt, làm nổi rõ những nét mặt dịu dàng và quyến rũ của anh. Anh đẹp trai đến mức khiến trái tim người ta loạn nhịp.
“Em có thích nó không?” Nhìn thấy Ứng Hiểu Vi xúc động đến mức không nói nên lời, Trương Thiên Dương sờ lên đôi má phúng phính của cô gái, cười nói.
“Em thích nó… Đây là pháo hoa đẹp nhất mà em từng thấy.” Ứng Hiểu Vi đột nhiên ôm chặt Trương Thiên Dương.
Họ nhìn pháo hoa trên bầu trời đã sáng từ lâu mà lòng như chạm đến ranh giới của sự vĩnh hằng.
Dù pháo hoa đã biến mất nhưng ký ức về khoảnh khắc này mãi mãi khắc sâu trong †âm trí họ, bất tử với thời gian.
Cũng giống như tình yêu của anh dành cho cô, nó vĩ đại và rực rỡ như pháo hoa, rộng lớn và vĩnh cửu như biển sao.
Thời tiết ở thành phố S sau năm mới khá lạnh. Một trận tuyết rơi dày đặc kéo dài từ đầu năm mới đã buộc người dân phải ở trong nhà.
Trong thời tiết này, nhưng Ứng Hiểu Vi mới sáng sớm đã chuẩn bị đi ra ngoài.
“Thiếu phu nhân, cô định đi gặp cô gái họ Tần?” A Thanh đi theo bên cạnh Ứng Hiểu Vi tò mò hỏi.
Lần cuối cùng Tần Bội Linh đến, A Thanh không có ở đó, đó là lý do tại sao cô hỏi.
“Tôi nghe nói cô ấy là con gái mất tích của Tần gia.”
“Ồ… Cô ấy là con gái ngoài giá thú?” A Thanh gật đầu ra hiệu.
Danh Sách Chương: