Cô cố tình không muốn nghĩ về chúng.
Tuy nhiên, ngay cả khi cô không muốn nghĩ về một số người, họ lại xuất hiện.
Gia đình họ Trương là một gia đình lớn. Với tư cách là cháu dâu, đương nhiên cô không thể cấm mẹ nuôi vào nhà được.
Ứng Hiểu Vi gật đầu với người hầu. “Cho bà ấy vào.”
Một lúc sau, Phương Dạ Ngôn đi vào từ cửa với một đôi giày cao gót. Khi nhìn thấy Ứng Hiểu Vi từ xa, giọng nói sắc bén của bà vang lên.
“Mày không nhận ra gia đình riêng của mình sau khi kết hôn? Đã lâu như vậy mà mày còn không gọi điện, huống chỉ quay lại thăm. Lương tâm của mày để ở đâu hả?”
Vừa dứt lời, Phương Dạ Ngôn đã bước tới, kéo lỗ tai Ứng Hiểu Vi đi qua. Sức lực của bà thô bạo và thô lỗ, mang theo cảm giác phẫn uất.
Ứng Hiểu Vi mất cảnh giác suýt mất thăng bằng mà ngã. Cô gần như không thể đứng dậy. Khi cô ngẩng đầu lên, cô thấy Phương Dạ Ngôn đang nhìn chằm chằm vào mình với một ánh mắt đen tối và sắc bén.
Phương Dạ Ngôn kéo Ứng Hiểu Vi xích lại nói nhỏ vào tai cô. “Mày lấy thẻ ngân hàng chưa?”
Ứng Hiểu Vi khi nghe lời này của bà đã hiểu ngay lập tức.
Quả nhiên, Phương Dạ Ngôn còn có thể đến tìm cô để làm gì nếu không phải vì tiền.
Ứng Hiểu Vi tuy có chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ sợ hãi và rụt rè nói. “Anh Thiên Dương nói với con là anh ấy sẽ giữ lại và chỉ khi nào cần thì đưa cho con.”
“Đồ não lợn, làm sao mày có thể mù quáng tin những gì người khác nói?” Ngay khi nghe tin Ứng Hiểu Vi chưa lấy lại thẻ ngân hàng, Phương Dạ Ngôn đã rất tức giận. Bà vươn tay ra, cốc vào đầu Ứng Hiểu Vi.
“Ý mày là gì khi nó cần thiết? Gia đình chúng ta bây giờ cần tiền, mau kêu Thiên Dương đưa thẻ ngân hàng cho tao, mày có nghe không?”
Ứng Hiểu Vi hét lên. “Con biết rồi, đừng đánh con…”
“Bùi phu nhân.” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Phương Dạ Ngôn sợ tới mức lập tức buông Ứng Hiểu Vi ra.
Ứng Hiểu Vi quay đầu lại, phát hiện Trương Thiên Dương đứng ở cửa.
Hẳn là A Thanh đã nói với Trương Thiên Dương… Ứng Hiểu Vi lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay Trương Thiên Dương, thì thào nói. “Anh đã trở lại.”
Trương Thiên Dương nhẹ nhàng võ võ tay của Ứng Hiểu Vi an ủi cô, sau đó, anh lạnh lùng nói với Phương Dạ Ngôn. “Thưa bà, Hiểu Vi bây giờ đã là vợ của tôi. Nếu bà không cư xử tốt với cô ấy nghĩa là bà đang không tôn trọng tôi. Tôi hy vọng bà sẽ suy nghĩ về hậu quả trước khi bà nói hoặc làm bất cứ điều gì.”
Sao cậu dám đe dọa tôi? Phương Dạ Ngôn tức giận trước phản ứng mạnh mẽ của Trương Thiên Dương.
“Trương thiếu gia, tôi chỉ đang dạy cho Hiểu Vi một bài học. Nói gì thì nói, tôi vẫn là mẹ của nó, là mẹ vợ của cậu. Hãy nhìn những gì cậu đang nói, cậu đang đối xử với tôi như một người ngoài cuộc.”
Mẹ vợ? Thật là một câu chuyện hài hước!.
Đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ.
Ứng Hiểu Vi trợn mắt, trong lòng thầm than.
“Mẹ ư? Theo như tôi biết, bà chỉ sẵn sàng nuôi Hiểu Vi sau khi nhận được tiền. Tôi nghĩ gọi bà là bảo mẫu của Hiểu Vi thì thích hợp hơn. Tôi sợ bà không xứng làm mẹ vợ của tôi.” Trương Thiên Dương hờ hững nói.
Danh Sách Chương: