“Không phải cậu đã đoán ra rồi sao? Ứng Hiểu Vi là Girl cute. “
Anh bình tĩnh nhìn Đặng Luân Hy.
Thật tuyệt khi thấy một người bạn thân, một người bạn của anh cũng phải trải qua những cú sốc và bất ngờ như anh đã từng trải qua.
Đặng Luân Hy hai tay run run khi mở to mắt nhìn Ứng Hiểu Vi đang nằm hôn mê trên giường. Anh lẩm bẩm. “Đây là một thế giới điên rồ. Hai người thật xứng đôi vừa lứa. Một người giả vờ mù, còn người kia giả vờ ngốc. Các người đã che giấu. Kỹ năng diễn xuất của các người thật tuyệt vời đấy.” Anh nói bằng giọng mỉa mai.
Anh nhìn Trương Thiên Dương. “Tôi không bao giờ có thể đoán được Hiểu Vi đang chơi trò giả ngu ngốc. Thiên Dương, làm thế nào cậu phát hiện ra?”
Trương Thiên Dương ho nhẹ. “Cậu không cần phải cảm thấy thất bại. Tôi biết được điều đó qua chiếc hộp bạc đựng thuốc mê được trao cho Girl cute.”
“Chiếc hộp bạc? Tại sao cô ấy lại muốn có nó?” Đặng Luân Hy khó hiểu, trong khi Chu Nam nhìn Trương Thiên Dương đầy mong đợi.
Trương Thiên Dương liếc nhìn Ứng Hiểu Vị bên cạnh, dịu dàng nói: “Bởi vì cô ấy muốn người đàn ông bên cạnh cô ấy ngủ say mỗi đêm để cô ấy được an toàn.”
Nếu Đặng Luân Hy đang uống nước thì anh đã phun ra rồi.
Chu Nam không khỏi quay mặt đi. Ông nghĩ rằng có điều gì đó không đúng và nói một cách nghiêm túc. “Vậy thì cậu…
“Không.” Trương Thiên Dương cắt ngang câu hỏi của Chu Nam mặc dù anh còn chưa biết Chu Nam định nói gì.
Chu Nam khẽ cau mày.
“Nhưng cô ấy đã là vợ hợp pháp của tôi.”
Trương Thiên Dương sợ hãi nói khi nhìn Chu Nam. Anh không làm gì Ứng Hiểu Vị, nhưng cô là vợ của anh. Không ai có quyền can thiệp vào cuộc hôn nhân của họ.
Chu Nam suy nghĩ một chút liền hiểu được.
“Cô ấy không biết danh tính thực sự của cậu?”
Trương Thiên Dương gật đầu. “Tôi sẽ đợi cô ấy tự tìm hiểu”
Chu Nam không còn gì để nói.
Ông liếc nhìn đứa cháu gái nhỏ đang say giấc trên giường bệnh mà lòng nhẹ nhõm hẳn.
Phản ứng của Đặng Luân Hy chậm hơn một chút. Anh vẫn đắm chìm trong việc Ứng Hiểu Vi để Trương Thiên Dương ngủ say mỗi đêm mà bỏ sót một số chỉ tiết.
Tất cả những gì anh nghe được là Trương Thiên Dương nói rằng Ứng Hiểu Vi vẫn chưa nhận ra thân phận của Trương Thiên Dương.
Điều này khiến anh vô cùng thích thú.
“Thiên Dương, cậu thật ác độc. Không phải ngày nào cậu cũng được xem Hiểu Vi diễn kịch sao?”
Trương Thiên Dương không bận tâm. “Tôi ngưỡng mộ diễn xuất của cô ấy.”
“Sao cậu dám khoe cuộc hôn nhân tuyệt vời của mình?” Đặng Luân Hy thở dài.
Trương Thiên Dương đặt báo cáo y tế xuống và hỏi Đặng Luân Hy, “Khi nào Trường An và Trường Lệ sẽ đến nơi?”
Danh Sách Chương: