“Con phải nhớ chúng. Điều đó có thể sẽ cứu mạng con trong tương lai. Con hiểu không?” Ba cô cảm thấy đau lòng khi nhìn con gái của mình cố học thuộc bài thơ nhưng vẫn giữ vững lập trường, đợi đến khi cô học thuộc xong mới thôi.
Ứng Hiểu Vi kìm nén nước mắt gật đầu.
Cuối cùng khi cô đã học thuộc bài thơ, ba cô đã ôm lấy cô. “Hiểu Vi, ba mẹ yêu con nhất nhưng ba mẹ có thể không ở đây vì con mãi. Một ngày nào đó, con sẽ phải tự mình đối mặt với mọi thứ. Ba mẹ muốn con sống cuộc sống của mình và hoàn thành những gì ba mẹ đã bắt đầu. Con làm được không, con gái của ba.”
Ứng Hiểu Vi gật đầu, tuy rằng cô thực sự không hiểu ý của ba mình.
Ba cô hôn lên trán cô. “Con là người ngọt ngào nhất, Hiểu Vi, ba mẹ yêu con!”
Cuối cùng, khi Ứng Hiểu Vi học thuộc hai bài thơ, mẹ cô đã hạnh phúc ôm chầm lấy cô và dành cho cô rất nhiều nụ hôn.
“Mẹ ơi, tại sao con phải học thuộc lòng các bài thơ? Con không thích, khó quá.” Ứng Hiểu Vi nói với mẹ.
Đôi mắt của mẹ cô lấp lánh khi nhìn cô. “Hiểu Vi, những bài thơ này là tài sản quý giá của ba và mẹ. Một ngày nào đó, đây sẽ là món quà của ba mẹ dành cho con khi ba mẹ ra đi. Chúng sẽ giữ cho con an toàn trong phần đời còn lại của con.”
“Tại sao mẹ và ba không ở lại? Món quà có ý nghĩa như thế nào?” Ứng Hiểu Vi ngây ngô hỏi.
“Một ngày nào đó, ba mẹ sẽ ra đi và con sẽ trưởng thành xinh đẹp. Nếu con cần, con có thể sử dụng những mối liên hệ và sự giàu có mà ba mẹ đã giữ cho con.” Mẹ cô cười nói.
Ứng Hiểu Vi vẻ mặt nghiêm túc. “Con không muốn mẹ và ba đi, con không muốn lớn lên”
Mẹ cô hôn lên má cô và không nói gì.
Giá như có thể cho thời gian dừng lại, cô muốn cả đời này sẽ ở trong khoảnh khắc đó.
Tuy nhiên, hằng số duy nhất là sự thay đổi. Có lẽ ba mẹ cô đã linh cảm được chuyện chẳng lành.
Cái ngày định mệnh đó, Ứng Hiểu Vi đang chơi đùa với chó con thì bị đám người hầu vội vàng bế về biệt thự.
Mẹ cô nhét một viên kẹo vào miệng cô và bắt cô phải nuốt nó. Sau đó, cô được mẹ giấu trong tủ, bà đã nói với cô rằng không được lên tiếng và giữ im lặng cho dù có chuyện gì xảy ra.
Ứng Hiểu Vi cho rằng đó là một trò chơi do mẹ cô nghĩ ra. Ẩn trong tủ quần áo, Ứng Hiểu Vi có thể nhìn thấy bên ngoài qua cánh cửa tủ quần áo.
Tuy nhiên, sau khi ăn kẹo, toàn bộ cơ thể cô bị đông cứng. Cô không thể nói và cũng không thể cử động.
Cô bất lực nhìn một nhóm người xông vào và tóm cổ mọi người, bao gồm cả ba mẹ và người hầu của cô.
Người dẫn đầu ngồi trên ghế quay lưng lại với Ứng Hiểu Vi.
“Kerin? Vậy đó là mật danh của mày hả, Ứng Hiểu Đường? Thật là ấn tượng. Tao không bao giờ mong đợi một người tâm thường như mày sẽ làm tổn thương bọn †ao vào cuối ngày.”
Ứng Hiểu Đường bình tĩnh hỏi. “Cậu đang muốn nói gì?”
Người đàn ông tiếp tục. “Hãy tiếp tục hành động của mày. Danh tính của mày với tư cách là một cảnh sát được phát hiện. Mày còn gì để nói nữa? Bọn tao đã tin tưởng mày trong suốt những năm qua nhưng mày đã bán đứng bọn tao sau lưng. Đó là lý do tại sao việc kinh doanh trở nên tồi tệ, chính là mày, kẻ phản bội.”
Ứng Hiểu Đường vẻ mặt không thay đổi. “Xin hãy đưa ra chứng cứ. Anh không thể buộc tội tôi một cách dễ dàng như thế. Hãy tuân theo các quy tắc và công lý sẽ được ưu tiên.”
Danh Sách Chương: